Vân Lang đương nhiên sẽ không tiếp xúc với Lưu Cư, bất kỳ ai có quan hệ quá thân mật với Hoàng trưởng tử cũng sẽ bị Lưu Triệt cho vào sổ đen.
Đó là vấn đề rất đơn giản thôi, những người bây giờ bắt đầu lấy lòng Lưu Cư, khác gì biểu hiện không tín nhiệm với hoàng đế hiện nhiệm.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Với quan hệ của Trường Bình, Vệ Thanh, Tào Tương mà bọn họ không dựa vào Lưu Cư mới bị người ta nghi ngờ.
Còn Hoắc Khứ Bệnh trước nay hắn luôn vô ý xa lánh Lưu Cư, có khoảng cách rất lớn.
Khoảng cách này là do hoàng đế vạch ra cũng ngầm thúc đẩy, tất nhiên Lưu Triệt không bao giờ nói thẳng ra, nhưng Hoắc Khứ Bệnh không tầm thường, từ khi thành thân ra ngoài ở, hắn đồng thời hết sức tự nhiên giữ khoảng cách với Vệ Thanh, Trường Bình.
Không có nghĩa Hoắc Khứ Bệnh là tên máu lạnh vô tình như Tào Tương hay nói, khi tới Vân thị nhìn thấy Trường Bình, còn cách hai mươi trượng hắn đã quỳ xuống bái lạy.
Ánh mắt của Trường Bình không dừng trên người hắn, mà mỉm cười quay đầu đi, tiếp tục trò chuyện với đám quý phụ xung quanh.
Hôm nay là tiệc mừng đám Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm, Triệu Phá Nô, Tạ Ninh trở về, vừa vặn Trường Bình cũng ở Vân thị, miễn cưỡng tham dự chúc mừng.
Vân Lang vừa bê khay gà quay ra, nhìn thấy cảnh đó không lấy làm lạ, Hoắc Khứ Bệnh là người rất trọng tình nghĩa, làm sao quên ơn dưỡng dục của cữu cữu, cữu mẫu.
“ Sao lại để râu?”
Hoắc Khứ Bệnh đắc ý vuốt ve chòm râu mới được hơn một tấc:” Diện mạo của ta quá ưa nhìn, không đủ hung ác, không có sức uy hiếp, nên phải để râu cải thiện. Con bà nó, ngươi biết không, khi lão tử đánh khỏi vòng vây, quát lệnh Chiết Lan vương đầu hàng, không ngờ tên lão tặc đó nói không chịu nhục trong tay tiểu binh, thế là cứa cổ tự sát.”
“ Khi đó ta mà nhiều tuổi một chút, ví như mặt xẹo mắt chột, râu dài tới ngực, dáng vẻ phong sương thì có khi lão tặc đó đầu hàng rồi, không cần tốn công sức lùng bắt người Nghĩa Cừ, ít tuổi đúng là thiệt thòi.”
Lý luận này thật thú vị, Vân Lang xé cánh gà đưa cho hắn:” Ta không cho mấy nhà dùng nô lệ, ngươi đừng trách đấy.”
“ Đã nói rồi, chuyện quân trận ta quyết, chuyện ở nhà trông vào ngươi, đừng để ý đám phụ nhân lải nhải, tối nay ta về xử lý.”
Vân Lang xua tay:” Không cần như vậy, lão bà ngươi nghĩ không thông là bình thường, dùng nô lệ lợi ích rất lớn, không dùng hoàn toàn vì nguyên nhân cá nhân ta thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nhạt:” Căn cơ của Hoắc thị ta là ở quân ngũ, không phải tiền lương, ta chưa thấy kẻ tham lam nào thành thường thắng tướng quân được. Nữ nhân đó tầm nhìn hạn hẹp, không đáng nói.”
“ Thù hận của bệ hạ với Hung Nô ngày nào chưa tan thì đại chiến có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, ta không lo biểu hiện của tướng sĩ trên chiến trường. Nhưng quanh năm suốt tháng dùng tới ba mươi vạn đại quân canh giữ thảo nguyên, đây là gánh nặng cực lớn với bách tính, mỗi năm vất vả có chút dưa thừa đều tiêu hao trên đường vận chuyển lương thảo rồi.”
“ Điều này khiến bách tích không có chút tích lũy nào cả, đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, một khi trời giáng thiên tai xuống là xảy ra đại họa.”
Hoắc Khứ Bệnh chẳng mấy chốc đã ăn xong cả khay thịt gà, mũi ngón tay mỡ màng:” Lo lắng thì đi làm việc đi, đơn giản thế thôi, làm việc luôn tốt hơn lo lắng vô nghĩa, trồng thêm một mẫu ruộng thì bớt một người chết đói. Làm được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, chỉ cần tận lực rồi thì tương lai cho dù chết đói đầy đồng cũng có thể ưỡn ngực nói, lão tử cố hết sức, các ngươi chết không liên quan tới lão tử, tối về ngủ cũng không lo bị bọn ma chết đó gây phiền toái. Đi nào, đừng để mấy tên kia đợi lâu …”
Tên này thay đổi rồi, thực sự là thay đổi từ một thiếu niên lỗ mãng, đã biến thành thống soái điềm đạm vững vàng.
Đồ nướng của Vân thị luôn rất hợp khẩu vị, nhất là nhìn thấy miếng thịt cháy xèo xèo trên giá tỏa hương thơm ngào ngạt, cuộc sống tràn đầy lạc thú.
“ Đây là cái gì đấy? Ta chưa thấy bao giờ.”
“ Cà, một loại rau củ mà Vân thị vừa trống thành công, ta thấy thứ này trộn với tỏi băm nướng lên đúng là mỹ vị nhân gian.”
“ Dưa hấu thì sao? Nướng được không?”
“ Trên đời này có quái gì mà không nướng được, nướng đi, nướng đi.”
Nghe đám khốn kiếp nói năng linh tinh, Vân Lang không nhịn được cười, người từ chiến trường về dù trí tuệ tới mấy cũng thành kẻ ngốc, chẳng muốn suy nghĩ chút gì nữa.
Lần trước rời chiến trường, mấy tên biến thành đồng hao của nhau, chẳng biết lần này làm ra chuyện gì.
Hoắc Khứ Bệnh ăn vụng không biết chùi mép cho kỹ, râu vẫn còn dính mỡ, bị mấy tên còn lại dùng lời lẽ tàn tệ nhất sỉ nhục, đúng nguyện vọng của Vân Lang, hắn nổi điên rồi.
Tào Tương là tên đầu tiên bỏ chạy, theo sau là Vân Lang dựa vào cây liễu đại thụ xem mấy thằng ngốc đánh nhau.
Tạ Ninh võ công thấp kém không biết bị tên nào đá lăn ra ngoài, ngồi ôm cằm một lúc ước chừng không đánh nổi ba con dã thú đang đập nhau huỳnh huỵch kia liền mang đĩa đồ nướng với cả ăn rất ngon lành.
“ Này, vì sao nhà mấy tên các ngươi không dùng nô lệ?”
“ Vì nhà bọn ta rất sạch, không thể để nô lệ làm thối.” Tào Tương đáp hùng hồn, đả kích Tạ Ninh:” Ngươi không thấy tiêu tiền do đám nô lệ làm ra rất tởm lợm à?”
Tạ Ninh bị vẻ mặt đầy khinh bỉ của Tào Tương thuyết phục, ngần ngừ hỏi:” Hay là ta cũng không dùng nô lệ nữa.”
“ Thôi đi, ngươi làm gì có tiếng nói trong nhà, cha ngươi đang ấp ủ làm sao thành hào môn, không bóc lột nô lệ, đâu ra tiền thành hào môn.” Tào Tương khinh bỉ tiếp:
“ Ta chuẩn bị phân gia.” Tạ Ninh nghiến răng nghiến lợi:
Vân Lang co chân đá Tào Tương một phát, tên này vẫn tiếc không thể ra trận lập công nên đầy một bụng xấu xa:” Ngươi nghĩ xem có phải bị cha ngươi tính kế không, nói không chừng người ta đang định đuổi ngươi ra khỏi nhà đấy, dù sao hai tháng trước bọn ta mới uống rượu đầy tháng của ngươi.”
Tào Tương đá lại Vân Lang, tên này chẳng tử tế hơn mình.
Tạ Ninh lắc đầu:” Không thể nào, cha ta mười tám năm rồi có sinh đứa nào nữa đâu, đột nhiên có con, ông ấy cũng nghi ngờ lắm, chuẩn bị sinh đứa nửa, nếu không sinh được, ả tiểu thiếp kia kết cục khỏi nói. Ta muốn rời nhà không liên quan tới người khác, ta muốn sống thư thái vài năm.”
Tào Tương tiếp tục đầu độc:” Ngươi nhìn thấy nói không chừng là thứ cha ngươi muốn ngươi thấy, ông ta là lão tặc trên chiến trường, tâm cơ thâm trầm lắm. Nếu không xác định, làm sao trống giong cờ mở làm đầy tháng cho đệ đệ ngươi, nghĩ đi huynh đệ, có nguyên nhân nào khác không?”
Chiến sự bên kia đã kết thúc, Hoắc Khứ Bệnh sau khi cắn răng nhận hai đòn mạnh, cho một đấm vào mạng sườn Lý Cảm, phế hắn luôn. Triệu Phá Nô là tên kiếm cơm bằng nghề theo gió trở cờ, thấy tình thế bất lợi là giơ tay đầu hàng.
Còn sống mà về là được rồi.
Cho nên dù là chuyện lớn tày trời chăng nữa đối với người từ chiến trường về cũng chỉ là chuyện tầm thường mà thôi.
Rắc rối trong nhà không được Tạ Ninh để trong lòng, sau khi ngà ngà say rồi, hắn còn miêu tả ngực tiểu thiếp của cha hắn trắng mềm ra sao.
Chuyện này thì tên nào cũng hứng thú nghe.
Tới khi Tạ Ninh kể hắn vào thư phòng của cha hắn tình cờ nhìn thấy nữ nhân kia cho con bú thì bị đám huynh đệ thất vọng đánh cho một trận.