Ở hoa viên Vân thị lúc này là một đám bệnh nhân.
Tô Trĩ hết sức tò mò về hành vi khác thường của bọn họ, thế nên nàng ân cần phục vụ, rót cho bọn họ rất nhiều rượu, sau đó đợi bọn họ say khướt để tiện làm nghiên cứu nhỏ.
Nàng thất bại rồi, đám người này càng say mắt càng sáng, tinh thần tựa hồ vô cùng phấn chấn.
Rõ ràng là say lắm rồi, Lý Cảm, Tạ Ninh vẫn đứng thẳng tắp như cán thương, Hoắc Khứ Bệnh quỳ sau lưng bọn họ không nói linh tinh cái gì, Triệu Phá Nô thì đuổi bắt Đại Vương, muốn cưỡi nó tuần tra.
Trò khôi hài đó diễn ra đúng một canh giờ tới khi Vân Lang quá lệnh đổi ca, đám người đó lập tức lăn ra ngủ.
“ Sư huynh, sư huynh, vì sao thế?” Tô Trĩ không hiểu gì hết, kéo tay Vân Lang hỏi:
“ Bây giờ chưa nghiêm trọng đâu, thêm thời gian nữa muội sẽ thấy bọn họ có khi còn cải tạo phòng ngủ của mình thành bảo lũy, không có thân binh canh gác không ngủ được.” Vân Lang thương cảm nói:
“ Vậy đây là bệnh mới rồi.” Tô Trĩ như mèo con tham ăn nhìn thấy cá rán:
“ Không phải, bệnh này có từ lâu, ai lên chiến trường cũng có, nhưng giữ kín không cho người người ngoài biết thôi, sợ rằng bị coi là biểu hiện của yếu đuối, nên muội mới không nghe thấy.”
“ Vậy phải chữa thế nào?”
“ Không chữa được, bọn họ sẽ không tiếp nhận chữa trị đâu.”
“ Có bệnh thì phải chữa.” Tô Trĩ thường ngày luôn trẻ con ngốc nghếch, nhưng chỉ cần là liên hệ với bệnh tật, nàng sẽ trở nên thông minh và cố chấp:
Nhìn đám thân binh đưa chủ nhân vào phóng khách, Vân Lang thở dài ngồi xuống thảm. Tào Tương ngồi đó nãy giờ, không ngừng rút kiếm rồi lại cho vào vỏ, loạt xoạt liên hồi.
Tô Trĩ nghi hoặc một lúc rồi đoán:” Bọn họ tới đây chỉ để ngủ thôi đúng không?”
“ Đúng rồi.”
Tô Trĩ xác nhận được suy đoán của mình, hớn hở rời đi, nàng đã có chút manh mối.
Tào Tương ngờ vực:” Tiểu lão bà ngươi lại định làm trò gì đấy?”
Vân Lang đặt tù và lên đầu gối:” Muội ấy muốn chữa bệnh cho họ, đi quan sát hành vi để có được tư liệu.”
“ Ý ngươi nói là loại chuyện buộc người ta vào cái gọi là bàn phẫu thuật ấy à?”
“ Nếu làm được thế thì tốt quá, chỉ sợ đám Khứ Bệnh không dám lên đó.”
Tào Tương trừng mắt đính chính:” Không phải đám Khứ Bệnh, chỉ cần là người thì không ai muốn lên đó hết.”
Hoa viên Vân thị hôm nay canh phòng nghiêm ngặt, không chỉ có Vân Lang, Tào Tương ngồi ngoài mà gia tướng các nhà cũng đứng bốn xung quanh.
Hành động này tất nhiên gây ra rất nhiều suy đoán.
Ai cũng thầm đoán xem bọn họ tụ tập với nhau bàn tính chuyện gì, càng có nhiều người bắt đầu tra xét nguyên nhân sự việc.
Trường Bình tới hỏi, Vân Lang nói đám huynh đệ kia đang ngủ, nàng nhíu mày, vì Vân Lang và Tào Tương không nói dối nàng, chỉ là không hiểu.
A Kiều cũng phái Đại Trường Thu tới hỏi, Vân Lang cũng trả lời tương tự, có điều bằng ánh mắt lúc rời đi của ông ta, chắc chắn cho rằng Vân Lang lừa mình.
Hà Sầu Hữu tới nghe ngóng trong phòng một lúc, sau đó bỏ đi luôn. Từ khi Lưu Cư chăm chỉ tới Vân thị, ông ta hết sức tự nhiên dạy dỗ luôn cả nó.
Lưu Triệt không phản đối, hắn sớm chướng mắt nhi tử trông như cọng giá đó, giao cho ai còn lo, giao cho Hà Sầu Hữu thì yên tâm tuyệt đối.
Vân Lang còn nhìn thấy cảnh Hà Sầu Hữu đá bay Hà Ngọc Thụ, ra chân rất nặng, cả người Hà Ngọc Thụ như bay lên, rơi vào bụi hoa nghênh xuân. Khi đi ra miệng vẫn dính máu, đứng ở chỗ thích hợp nhất để Hà Sầu Hữu đá, bộ mặt thách thức.
Ngay từ đầu y có linh cảm rồi, hai người họ có vấn đề.
Một giấc ngủ sâu có tác dụng cực lớn với việc khôi phục tinh thần, thân thể con người, đám Hoắc Khứ Bệnh sau hai ngày ngủ say lần tỉnh táo lại.
Tới lúc này tiệc mừng mới thực sự bắt đầu.
Vốn là mấy huynh đệ tụ tập uống rượu tán gẫu, không ngờ Hà Sầu Hữu dắt cả ba đứa bé tới.
Vân Âm, Hoắc Quang thì không sao, tối đa kiềm chế bớt mấy câu chửi bậy, vấn đề là có Lưu Cư làm người ta không muốn nói chuyện.
Khiến không khí bữa tiệc rất nặng nề.
Vân Lang liên tục nháy mắt với Hà Sầu Hữu, lão già đó vờ không biết, ăn quên mình.
Hoàng tử và đại thần, nhất là yến tiệc riêng với các võ tướng là chuyện cực kỳ kỵ húy, dù Lưu Cư hết sức nỗ lực cũng không làm cho hiện trường sôi động hơn.
Ngược lại một đoạn vũ đạo Vân Âm khiến mọi người vỗ tay hết cỡ, làm tiểu nha đầu cười khoe hết răng sún.
Hoắc Quang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh rót rượu cho ca ca, hiểu chuyện tới mức làm người ta đau lòng, ngược lại Hoắc Khứ Bệnh từ đầu tới cuối chỉ uống rượu, không nói với đệ đệ một câu bị Tào Tương đá mấy cái.
Đại Vương nằm bên cạnh Vân Lang, uống chung một vò rượu, nó thích uống rượu thêm mật, chẳng mấy chốc uống say ngủ tít mù rồi.
Chừng nửa bữa tiệc Hà Sầu Hữu mới nói:” Sao ngươi đồng ý để Cư hoàng tử tới Vân thị?”
Vân Lang hết sức đường hoàng đáp:” Hắn là trưởng tử của bệ hạ, ta là thần tử, hoàng tử tới nhà thần tử, thần tử không có lý do từ chối.”
“ Ngươi nghĩ thế không có nghĩa người khác suy nghĩ đơn thuần như thế, ngươi tưởng chỉ cần không tiếp xúc với Cư hoàng tử, người khác sẽ không suy nghĩ gì sao?”
“ Kệ họ nghĩ gì, chuyện Cư hoàng tử thích nông tang rất quan trọng, đừng nói hoàng tử, ông thấy nhà ta từ chối ai tới tìm hiểu nông tang chưa?” Vân Lang phất tay, mặt háo hức:” Nói chuyện khác đi, Hà Ngọc Thụ có liên quan gì tới ông không?”
“ Đồ đệ đầu tiên của ta.”
Vân Lang vỗ đùi:” Ta biết có vấn đề mà, cảm giác ở hắn gì đó quen lắm, sao ông không nói.”
“ Nói cái gì, hoạn quan chỉ có một chủ tử, đó là bệ hạ. Hà Ngọc Thụ thấy bệ hạ không tán thưởng tài hoa của mình, cho rằng anh hùng không đất dụng võ nên trung thành với hoàng hậu, vài năm từ một tiểu hoàng môn thành đại trường thu.”
“ Ông không ngăn à?”
“ Đánh gãy chân, hắn vẫn bò tới chỗ hoàng hậu.”
Vân Lang gật gù, nếu không có một ý chí kiên định như thế, hoàng hậu sao để hắn ở vị trí quan trọng nhất.
“ Ngươi không nên đi lại quá gần với hoàng hậu, hơn nữa Cư hoàng tử đã được chỉ định sư phó rồi.”
“ Ta biết, đó là Công Tôn Hoằng, ta chỉ dạy thuật nông tang, chuyện khác không nói nửa câu.” Vân Lang nghiêm túc nói:” Chỉ cần Cư hoàng tử có thể hiểu thuật nông tang là gì thì có thể rời Vân thị, đạo lý lớn có thể sai, nông tang không bao giờ sai hết, dù có là hàng nghìn năm sau vẫn vậy.”
Cho dù có là hoàng đế vẫn phải ăn cơm, dù tương lai hắn có cao lớn tới tận trời, càng cao lớn thì càng phải ăn nhiều cơm.
Chẳng ai chê nhà mình có nhiều lương thực, đó là đạo lý mà thằng ngốc cũng biết.
Ở Đại Hán, cho dù là phạm tội giết người, chỉ cần ngươi hiến lên một đống lương thực, hoàng đế nhất định sẽ xá miễn cho ngươi, còn tích cực hơn là phạt đồng.
Người biết làm ruộng là quý giá, còn loại người cải tiến được lương thực là báu vật vô giá. Là báu vật rồi, cho dù có chút tỳ vết nhỏ cũng được người ta rộng lượng cho qua.
Quyền thần, lộng thần thậm chí là cả trung thần thì khi thay triều đổi đại, vận mệnh khó nói, chỉ có năng thần dù là đế vương nào cũng coi trọng.
Dù sao đế quốc phải duy trì, quốc gia phải tồn tại, năng thần chính là nền tảng quan trọng nhất, chỉ cần hoàng đế không quá mức ngu xuẩn là không hủy nền tảng của mình.
Trí tuệ chính trị của Trường Bình không cần bàn cãi, chỉ cần nàng sống đủ lâu, Lưu Cư sẽ an toàn.
Luận tới trí tuệ chính trị, dù là Vân Lang đã thấy mấy nghìn năm phong vân, nhưng ở nắm bắt chi tiết, y vẫn thua xa Trường Bình.
Lưu Triệt ở ngay bên cạnh, nên đám Vân Lang trừ ăn uống ra thì chẳng làm được gì, dù là đấm đá nhau mấy cái thì chỉ một lúc sau là Đại Trường Thu cũng chăm chỉ chạy sang hỏi có chuyện gì.
Vì thế cả đám rơi vào trạng thái đình trệ, cứ uống, uống mãi, tưởng chừng uống tới biển cạn đá mòn.