Cuối cùng đến uống rượu cũng bị phản đối, vì rượu làm từ lương thực, nên người đầu tiên đứng ra phán đối Vân thị lãng phí lương thực là Tư Mã Thiên.
Tên này hiện giờ sống gần như ẩn cư rồi, mang cả lão bà nhi tử tới sơn cư hẻo lánh nhất của Vân thị để sống, trừ nữ phó trong nhà thi thoảng tới gặp Lương Ông lấy một ít vật tư sinh hoạt, thường ngày không nhìn thấy cái gì liên quan tới Tư Mã Thiên.
Với hắn có sách, có giấy, có bút mực và sơn thủy là đủ rồi.
Hầm rượu của Vân thị ở gần sơn cư của Tư Mã Thiên, mỗi ngày chỉ cần mở cửa sổ ra là nhìn thấy phó dịch Vân thị vận chuyển rượu.
Một hai ngày không sao, đến khi hắn tò mò đi vào kho Vân thị liền nổi điên.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ Vân thị tích trữ rượu nhiều như thế, hầm rượu lớn như thế, xe ngựa còn có thể đi thẳng vào hầm.
Tư Mã Thiên đứng ở cửa hầm, người run rẩy như lá trước gió, sau đó hầm hầm đi tìm Vân Lang, chất vấn y đã lãng phí bao nhiêu lương thực.
“ Không nhiều, chừng bảy tám nghìn.” Vân Lang rõ ràng không được tỉnh táo cho lắm, toét miệng cười:
Tư Mã Thiên càng giận:” Vân hầu sống say sưa trụy lạc, có biết bách tính đang đói khổ không?”
“ Biết, nếu họ đói có thể tới Vân thị làm công, ta không để họ đói.”
Tư Mã Thiên chỉ tay:” Ngài ...”
“ Ta làm sao? Lương thực do nhà ta trồng, thuế má nộp đầy đủ, không nợ một đồng, ta muốn dùng vào việc gì kệ ta.”
Tư Mã Thiên dậm chân:” Ngài vô lý.”
“ Ngươi mới vô lý, chẳng lẽ ta không có quyền xử trí lương thực nhà mình? Nào nào, uống, rượu năm ngoái mà không uống hết sẽ chua mất, ngươi cũng là người thích rượu, chớ uống phí ...”
Tay hắn bị Vân Lang nhét cho chén rượu, lập tức có phó dịch chăm chỉ rót đầy.
Phóng mắt nhìn tới, cả bãi cỏ rộng đều là người buông thả rượu chè, hán tử lảo đảo, nữ tử má đỏ hây hây, nhạc sư say sưa tấu nhạc, ca cơ vung ống tay dài, dáng điệu thướt tha.
Một đám bác sĩ địa vị cao vời ngồi bên suối lớn giọng đàm luận.
Bài bàn rượu dài tới cả trượng ê hề sơn hảo hải vì, vò rượu xếp thành núi ở chính giữa, còn có lão quản gia cười híp mắt cầm sẵn một vò hỏi người qua lại có muốn thêm rượu không?
- Tào Tương một chén, thơ trăm thiên
Quán rượu Trường An, ngủ say liền
Vua cho gọi tới, chẳng thèm lên
Con nói tửu giới, thần là tiên
Cái giọng vịt đực của Tào Tương vô cùng rõ ràng, mở miệng một cái là có ngay một bài tuyệt cú, lại hết sức ứng cảnh, thế là đám bác sĩ vỗ đùi khen hay liên miên bất tuyệt.
Chỉ có Tư Mã Thiên giận run rẩy.
“ Kha kha kha, đa tạ đa tạ, nữa nhé.”
Khứ Bệnh ngày bắn ngàn mũi tên
Rượu uống tựa như kình hút nước
Nâng chén nhạc thánh phải nhường hiền
Vân Lang tiêu sái mỹ thiếu niên
Nâng chén khinh thường cả thương thiên
Cứ như cây ngọc trước gió hiền
Lý Cảm tài cao năm đấu đầy
Gan gấu hùng uy kinh biên ải
Ừm .. Không tiếp được nữa, đợi mỗ nghĩ đã ...
Tư Mã Thiên nhìn Tào Tương vừa ôm cổ con hổ, vừa giơ cao chén rượu gào lên chỉ biết lắc đầu:” Không thể lãng phí đồ tốt.”
“ Đâu có lãng phí, mỗi giọt rượu vào bụng đều biến thành ba phần hào khí, thái bình thịnh thế mà.” Vân Lang cười khà khà:
Tư Mã Thiên nghiêm túc nói:” Vân hầu thực sự cho rằng đây là thịnh thế?”
Vân Lang cười lớn, ôm vai Tư Mã Thiên, lè nhè nói:” Sao không phải, tướng sĩ ở ngoài bách chiến bách thắng, bách tính bên trong căm chỉ canh tác, không phải thì là gì, uống nào.”
Tư Mã Thiên bị Vân Lang ép rượu, dành mở miệng ra uống, chỉ là rượu ngon vào miệng hắn đúng là lãng phí, chẳng thấy ngon, chỉ thấy chua chát.
“ A Tương sắp xây xong quốc tử ... À thái học, xây xong Thái học rồi thì ngươi có vào đó không?” Vân Lang còn giữ được chút tỉnh táo kéo tay Tư Mã Thiên tới chỗ vắng vẻ hơn một chút:
“ Hầu gia thấy ta vào đó làm học sinh hay làm tiên sinh?” Tư Mã Thiên bực bội nói:
“ Vào làm học quan, trước tiên làm môn sinh khắp thiên hạ đã, sau đó làm thân phận trở nên siêu nhiên, nếu không tính ngươi thối hơn cả Đông Phương Sóc, không thọ được đâu, ha ha ha ...”
Đối phó với loại say không ra say này là phiền nhất, Tư Mã Thiên thở dài:” Ta chưa đủ tư lịch làm học quan.”
“ Giờ Thái học chưa là cái gì cả, tư lịch cái gì, tài học của ngươi đủ rồi, ta bảo đủ rồi.”
“ Mà hầu gia nói gì với phụ thân ta, thời gian qua lão nhân gia tới kiểm tra ta ba lần, còn suốt ngày lẩm bẩm, không có gì đặc biệt.”
“ Ha ha ha.” Vân Lang tự cụng bát với Tư Mã Thiên:” Ta nói Tư Mã Thiên ngươi là con gà đẻ trứng vàng, sách trong bụng ngươi chính là trứng vàng đợi đẻ ra, ha ha ha ...”
Thấy Vân Lang đã nói không rõ lời nữa, Tư Mã Thiên thở dài cầm bát rượu lên.
Thịnh yến ở Vân thị tưng bừng ngoài dự liệu của mọi người.
Thịt dê thái mỏng quay cuồng trong nồi sắt lớn, những món bánh trái đủ kiểu dáng màu sắc đựng trên đĩa sứ trắng muốt, dù cả là gà ăn mày bọc trong lá sen cũng được cả đám thực khách ủng hộ nhiệt tình.
Dưới sự dụ hoặc của món ngon hương sắc vị vẹn toàn, cơn thèm ăn của mọi người kích thích cực điểm.
Thế là cảnh ăn no, nôn, lại ăn tự nhiên xuất hiện.
Ném thẻ, đoán đố, đấu vật, ngâm thơ, vũ đạo, ca hát, đua ngựa, người người vui quên lối về.
Người uống say được gia phó cõng sang chiếu bên cạnh để ngủ, tỉnh lại rồi tiếp tục tham gia ăn uống với đám đông.
Ngoài trang viên Vân thị, xe ngựa vẫn đi vào không ngớt, bất kỳ khách quý nào vừa bước qua đại môn Vân thị nhìn cảnh tượng náo nhiệt kia cũng lập tức điên cuồng.
Gió ôn nhu đem hương rượu từ Vân thị tới Trường Môn cung, thấp thoáng còn có cả tiếng trống nhạc.
Lưu Triệt đã mấy lần nhìn về phía Vân thị rồi:” Bên đó có vẻ nào nhiệt lắm.”
A Kiều hừ một tiếng:” Dám không mời thiếp.”
“ Trẫm ở nơi này thì ai dám mời nàng.”
A Kiều giận lắm:” Y làm cho chúng ta xem đấy, biết rõ là thiếp thích náo nhiệt, lại tổ chức tửu yến đúng lúc bệ hạ tới Trường Môn cung.”
“ Tướng quân đại thắng trở về, ăn mừng một chút là hợp lý thôi mà.” Lưu Triệt cho rằng tính vô lý của A Kiều lại phát tác, vừa nói vừa gắp miếng cá cho vào mồm, gật gù khen:” Có một điểm phải thừa nhận, tài nghệ bào trù Vân thị còn tốt hơn hoàng cung, tư vị cháo cá ngon hơn gỏi cá nhiều.”
A Kiều thấy Lưu Triệt vươn đũa tới một món ăn nàng chưa từng thấy bao giờ, vội đè đũa hắn xuống, tự mình ăn trước:” Bệ hạ yên tâm thật đấy.”
“ Hừ, tên đó tự xưng là bảo ngọc nhân gian, coi tính mạng bản thân trân quý vô cùng, cho dù đổi mạng với trẫm, lòng y e cũng có ý kiến, nói gì tới việc khác.” Lưu Trường nói với giọng bực tức:
A Kiều rót cho Lưu Triệt một chén rượu:” Bệ hạ nói xem loại tâm tư đó của y làm sao sinh ra được.”
“ Y sinh ra ở dân gian, lớn lên trong hoang dã, tất nhiên sống không dễ dàng, lại tận mắt nhìn sư trưởng chết uổng, tự giác thân mang trọng trách, mạng của y không phải chỉ của cá nhân y, mà còn sống thay cho những đại hiền nhân ẩn cư hoang dã dở dang chí lớn kia.” Lưu Triệt thích chủ đề này, cho tới tận bây giờ hắn vẫn không ngừng phân tích con người Vân Lang:” Chỉ cần nhìn hành vi khảng khái của y là rõ rồi, y đang cực lực truyền bá học thuyết Khoa kỹ tây bắc, vì không để học thức thất truyền, y quy thuận Nho gia.”
“ Từ điểm đó mà nói, Vân Lang sống rất khổ.”
A Kiều mở to mắt:” Khổ? Bệ hạ nhìn xem, y đang hoang dâm vô độ kia kìa.”
“ Nàng chưa hiểu Vân Lang. Sống cho mình thì khoái hoạt, sống vì người khác dù khoái hoạt tới mấy cũng có hạn. Tên tiểu tử tự cao lúc nào cũng tỏ ra vô tư ung dung đó, e không có mấy giấc ngủ an lành. Trẫm ban cho y tước Vĩnh An hầu là muốn nói, sẽ không giết y, dễ dàng giết y thì tốt cho y quá rồi, trẫm muốn y phải cả đời cúc cung tận tụy vì giang sơn của trẫm, đợi khi giọt tài hoa cuối cùng trong bụng y cạn khô, mới để y an tâm mà chết.”
“ Cho nên bệ hạ kệ cho y làm bừa?” A Kiều chưa bao giờ nghĩ sâu như thế về Vân Lang, cảm giác nói rất hợp lý:
“ Bừa bãi xong y sẽ càng thấy vô vị, sau đó nên làm việc rồi, dù trâu ngựa thì cũng phải cho nó nghỉ ngơi chứ.”
A Kiều cười khanh khách:” Nếu thế để thiếp tặng cho đám gia súc một gùi đài sen, để vỗ béo thêm.”
(*) Hoang dâm nghĩa cổ xưa không phải dâm dục, chỉ là buông thả hưởng thụ thôi.