Vân Lang uống rượu vào rất phiền toái, cho dù hơi men làm y thân thể y lảo đảo lưỡi y không lưu loát, đầu óc lại tỉnh táo vô cùng, thậm chí còn tỉnh táo hơn thường ngày.
Hành động mỗi người trong tầm mắt đều nhìn rõ ràng, y thậm chí nghe ra được bọn họ nói gì qua những câu lắp ba lắp bắp kia.
Thân là chủ nhân, Vân Lang dù có mệt mỏi đến mấy cũng không thể rời bàn tiệc.
A Kiều sai người mang tới một sọt đài sen, thứ này nhắm rượu không tệ, chỉ là nhất định phải thông tâm, thứ đắng nghét đó giúp tỉnh rượu.
Mỗi người đều coi được phát một đài sen là vinh dự.
Vân Lang vừa nhai hạt sen vừa nâng bát:” Chư vị, cạn!”
Đấm đông nhiệt tình hưởng ứng.
Tiệc rượu của Vân thị kéo dài suốt bốn ngày, người tới chật kín hoa viên, thế nên Phú Quý huyện cũng đông nghịt người, vì toàn bộ phó dịch của các quý nhân tới Vân thị yến tiệc đều ở đây.
Qua một hồi tiệc tùng oanh liệt, Vân thị còn lại một đống hỗn độn.
Tống Kiều, Tô Trĩ đều bận rộn tối mặt, hai cha con Vân Lang, Vâm Âm nằm trên giường gấm ngày khò khò, Hồng Tụ đắp cho họ một cái chăn mỏng, dùng nước ấm lau sạch chân tay, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái hơn.
Hoắc Quang sau nửa ngày bận tới chân không chạm đất liền hoàn thành danh sách của mình:” Sư nương, tổng cộng là bảy trăm tám mươi mốt bộ đồ sứ, có nhà muốn đặt trên mười bộ bị đệ tử từ chối.”
Tống Kiều nhận lấy cuốn sách dày lật xem:” Có sót nhà nào không thế, chuyện này không sơ xuất được đâu.”
“ Đệ tử so sánh ghi chép gốc ba lần rồi, không sai được.”
Tống Kiều thân mật xoa đầu Hoắc Quang:” Tốt lắm, rốt cuộc trong cái nhà này còn có người giúp được ta.”
Tô Trĩ kháng nghị:” Muội cũng rất vất vả đấy nhé.”
Tống Kiều quay sang hỏi:” Thế mấy món đồ khác đã liệt kê xong chưa?”
Tô Trĩ gãi đầu nhìn đống ghi chép bừa bộn:” Rối tung cả lên, làm sao mà xong nhanh thế được.”
Hoắc Quang vội chạy tới:” Để cho đệ tử.”
Tô Trĩ lập tức hoan hỉ ôm lấy Hoắc Quang hôn chụt một cái lên má:” Đúng là trẻ ngoan, không uổng sư nương thương ngươi.”
Nói rồi vặn mình nói với Tống Kiều:” Muội ngủ một lúc.”
Tống Kiều nhìn Tô Trĩ đẩy Vân Lang, Vân Âm vào sâu bên trong rồi cũng nằm xuống giường thì thở dài:” Được rồi, chỉ còn lại hai chúng ta, làm việc thôi, sư nương đã dặn bếp làm món ăn khuya.”
Hoắc Quang làm vài động tác thể dục, sau đó tinh thần hăng hái mở một cuốn sổ ra xem:” Đám ngốc đó khi đi còn như được món hời lớn lắm, đúng là chết cười, sư phụ định giá bằng Vân tiền, tức là những người đó dùng tiền nhà ta, mua đồ nhà ta, vậy lãi đâu ra chứ?”
“ Sư phụ con muốn Vân tiền thông hành khắp thiên hạ, nếu cả thiên hạ dùng tiền nhà ta, nhà ta sau này không làm gì cả cũng có tiền.”
“ Nhưng sư phụ cần nhiều vàng bạc thế làm gì ạ?”
“ Sư phụ con nói tiền đồng quá hỗn loạn, chuẩn bị thu thập thật nhiều vàng bạc làm cơ sở, phế trừ toàn bộ toàn bộ tiền trong thiên hạ, kể cả tiền bệ hạ chuẩn bị đúc.”
Hoắc Quang băn khoăn:” Bệ hạ chuẩn bị thu quyền đúc tiền của quận huyện rồi, sư phụ còn làm thế không sợ lỗ sao?”
“ Không phải, tiền phức tạp lắm, ừm, tóm lại là ta cũng không rõ, con phải thỉnh giáo sư phụ con mới hiểu được.” Tống Kiều lắc đầu, nàng chỉ biết trượng phu đã chuẩn bị chuyện này từ lâu lắm rồi, từ khi Vân Âm mới về Vân thị, nên nàng tin tưởng y có đầy đủ lý do của mình.
Kỳ thực tất cả nghĩ nhiều rồi, từ hoàng đế tới A Kiều, Tống Kiều, Hoắc Quang đều thế ...
Vốn Vân Lang đâu nghĩ gì, đơn thuần chỉ muốn mở bữa tiệc quy mô nhỏ với đám Hoắc Khứ Bệnh thôi, kết quả là nhiều người rảnh rỗi nghe tin nhất định muốn tham gia, thế là Vệ Kháng, Quách Giải, Đông Phương Sóc, Tư Mã Thiên lần lượt kéo đến.
Cửa mở ra là không đóng vào được nữa, không thể mang tiếng bên trọng bên khinh, thế là mời luôn mấy vị bác sĩ đang xem xét xây dựng Thái học ở Phú Quý huyện, người càng lúc càng đông. Vân Lang chợt thấy đây là cơ hội giới thiệu sản phẩm không tệ, nên bản chất bữa tiệc thay đổi, biến thành buổi lễ giới thiệu sản phẩm thực sự ...
Thực tế thì Vân thị chẳng qua cung cấp thức ăn và rượu nước, còn những thứ khác như ca cơ, nhạc sư, vũ giả, ưu linh đều là do nhà khác mang tới. Ngay cả hoàng đế ban cho một sọt đài sen, cơ hội tốt như vậy mà không tranh thủ bán ít hàng thì không còn lẽ trời nữa rồi.
Chưa nói thứ khác, riêng được một đài sen hoàng đế ban là khối tiểu huân quý cả đời chưa gặp hoàng đế mấy lần rơi lệ thấy không uổng chuyến đi này, còn được ăn uống say sưa no nê, có ca cơ xinh đẹp để xem, khảng khái chút cũng là việc nên làm ...
Vân thị bận rộn ồn áo liên tục mấy ngày trở nên yên tĩnh, cả chủ nhân lẫn phó dịch đều tranh thủ ngủ bù.
Vân Lang bị tiếng chim đánh thức, hoang mang sao Vân Âm lớn như thế, dụi mắt nhìn kỹ nhận ra chẳng biết từ khi nào Vân Âm ngủ bên cạnh mình biến thành Tô Trĩ rồi, đắp cho nàng cái chăn, sau đó khoác áo ra ngoài.
Cuối hè đầu thu trời nhiều mưa, Ly Sơn đối diện đã bao phủ trong vân vụ, không khí đẫm hơi nước, nhưng không có dấu hiệu gì của trời mưa.
Đại Vương thấy động tĩnh nằm trên thảm rách ngẩng đầu lên, thấy Vân Lang liền nằm xuống hưởng thụ sự mát mẻ dễ chịu này. Vân Lang ngồi bên cạnh nắm lấy móng chân Đại Vương, nó rụt chân lại, không thèm để ý tới huynh đệ.
Tay đưa vào trong sương mù khua mấy lần, thế là tay sướt sũng, tranh thủ rửa tay rửa mặt luôn một thể, rất tiện lợi.
Nhớ láng máng hôm qua Hà Sầu Hữu bảo hôm nay tới ruộng cải thảo, không chắc là hôm qua, Vân Lang quyết định ra đó xem sao.
Đồng ruộng Vân thị tới giờ vẫn bao phủ một màu xanh, rau củ năm nay mọc rất tốt.
Vân Lang muốn trồng ra loại cải thảo có thể tự cuộn chặt lại, nhưng Mao Hài làm mãi không thành công, mỗi cây cải thảo ở ruộng cứ như hoa nở rộ, xòe đầy đất.
Buổi sáng như vậy là lúc cây cối nỗ lực sinh trưởng, Vân Lang xé một cái lá, loại rau này dầy dai lắm, phải xé mạnh mới lấy được.
Kỳ thực sau khi trồng to đến mức này rồi thì chỉ sản lượng nhiều chứ chẳng ngon mấy nữa, nấu nướng dùng như thế điều vị thì vẫn tốt.
Đồng ruộng mênh mông bao phủ trong màn sương mờ đục, kết hợp màu xanh tươi, tạo nên thế giới mỹ lệ.
Khi Lưu Triệt xuyên qua sương mù xuất hiện như yêu quái Vân Lang cũng chỉ hơi ngạc nhiên.
Chỗ nào có Lưu Triệt thì có A Kiều, quả nhiên thấy nàng đi từ màn sương ra, y phục trắng hơn tuyết, xinh đẹp thướt tha, cả người không chỗ nào không quyến rũ. Tay nàng đung đưa cái giỏ, bên trong là cuộn non nhất của cải thảo, không biết nàng họa hại bao nhiêu cây mới có cả giỏ như vậy, đến ngay trù nương Vân thị cũng không dám lãng phí những lá già bên ngoài nữa là. Chỉ là người làm thế là A Kiều, nên Vân Lang đành bất lực.
Vân Lang đứng từ xa thi lễ, trong sương mù còn có vài bóng người màu đen, y không dám bất kính.
“ Thứ rau này còn phải trồng ngoài ruộng bao lâu nữa?”
“ Bẩm bệ hạ chừng bốn năm mươi ngày nữa.”
Lưu Triệt gật gù:” Thu hoạch vào tháng mười là thứ hoa màu tốt, chỉ là không để được lâu.”
“ Có hai cách giữ được rau lâu ngày, một gọi là rau mặn, loại kia là dưa chua.”
“ Ừm, trẫm thích ngươi nhất ở điểm này, làm ra cái gì cũng có thể biến nó trở nên hoàn mỹ.”
Vân Lang khom người nói:” Chỉ là hai cách này đều dùng lượng lớn muối, mà muối Trường An thì đắt, người thường không mua nổi nên mới làm thành rau khô.”
“ Sức người có hạn, bao nhiêu sức làm bấy nhiêu việc, Quan Trung không sản xuất ra muối, chỉ Sơn Đông mới có, mỗi năm chỉ có bằng đấy muối thôi, không thay đổi được.”