Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 661 - Q4 - Chương 115: Vô Huynh Đệ, Bất Viễn Chinh. (1)

Q4 - Chương 115: Vô huynh đệ, bất viễn chinh. (1) Q4 - Chương 115: Vô huynh đệ, bất viễn chinh. (1)

Vân Lang chậm rãi đi về phía Lưu Triệt, y sợ đi quá nhanh, hoặc đột nhiên có mũi tên trong sương trắng bay ra, chết thế thì quá oan:” Nếu bệ hạ cho thần tham gia làm muối, thần thay đổi được tình trạng này.”

Lưu Triệt dừng chân:” Nay thuế muối rất quan trọng với quốc gia, Tang Hoằng Dương không muốn sản xuất nhiều muối, muối nhiều giá sẽ xuống, bất lợi với quốc triều.”

Vân Lang ngẩn ra, quan điểm ngu xuẩn như thế này lần đầu tiên y nghe thấy, đang định phản bác thì Lưu Triệt xua tay:” Hôm nay không nói chính sách muối, mấy ngày qua Vân thị ngươi thu lợi lớn hả?”

“ Bẩm bệ hạ, Vân thị kiếm tiền không đơn thuần là kiếm tiền, mà đang nỗ lực giúp tiền tệ lưu thông, như thế quốc gia mới thu được thêm nhiều thuế, bách tính mới giàu có.”

Lưu Triệt cau mày rất lâu không hiểu ra ý trong đó:” Nói rõ xem.”

“ Đạo lý rất khô khan khó hiểu, thần chỉ nắm được chút bề ngoài thôi. Vàng, bac, đồng kỳ thực không có giá trị, giá trị nằm ở hàng hóa, theo như nghiên cứu trong sư môn thần, từ thời viễn cổ, tổ tiên chúng ta dùng xương, vỏ sò, thậm chí là đá dùng làm tiền. Công dụng của nó thì cũng như vàng bạc thôi, làm trung gian để trao đổi hàng hóa, cho nên giá trị không phải ở đồng tiền, tiền làm bằng gì không quan trọng.”

“ Thần sở dĩ nói phải để tiền lưu thông, chứ không mốc ở trong kho của nhà phú quý, vì tiền lưu thông càng nhiều, thương nghiệp càng phồn vinh, những thứ bách tính làm ra bán được, mới thu được lợi ích. Vi thần muốn đem cái ao tù thương nghiệp của Đại Hán biến thành cái hồ nước lưu chuyển, nếu như hậu nhân tiếp tục chế tạo tài phú nó sẽ biến thành biển rộng, khi đó sản vật phong phú, không lo lương thực có đủ hay không, càng không lo quốc triều có đủ tiền dùng không.”

Lưu Triệt càng nghe càng hoang mang, kỳ thực thì Vân Lang cũng hoang mang, nói ra được những lời trừu tượng này vượt qua phạm vi kiến thức của y rồi.

A Kiều nghi hoặc hỏi:” Ý ngươi là tiền trong kho phải mau chóng đem đi tiêu?”

“ Nương nương nói đúng rồi, tiền phải biến thành sản nghiệp mới sẽ sinh ra tiền, không biết nương nương có để ý không, chính vì người không ngừng tiêu tiền, nay Phú Quý huyện mới giàu có hơn các quận huyện khác.”

A Kiều đắc ý vỗ ngực:” Đúng là như thế, Phú Quý huyện mỗi ngày một khác, tiền của thiếp chẳng giảm đi chút nào, còn càng ngày càng nhiều thêm.”

Lưu Triệt vẫn nhíu chặt mày, hắn thừa nhận lời A Kiều là đúng, nhưng không rõ đạo lý trong đó.

Ở đời sau Vân Lang là người kiếm tiền, sau đó tiêu tiền, còn về tiền là cái thứ gì, y không cần phải biết.

Vì có vô số người am hiểu phương diện này nghĩ giúp y rồi, y chỉ cần tuân theo quy tắc do bọn họ định ra là đủ, tiền lên giá, tiền mất giá, rồi bình ổn giá thế nào y không phải nghĩ.

Tới Đại Hán liền phiền.

Thiên hạ mênh mông chỉ còn lại mình y, chẳng ai để dựa vào bản thân lần mò ném đá qua sông.

Trước kia là bách tính, cái câu ném đá qua sông thì chỉ là một câu nói mà thôi, giờ ở vị trí cao mỗi hành động đều dính líu tới sinh tử cả vạn người, mỗi khi nghiền ngẫm câu này lại có tư vị khác.

“ Những thứ đó đều do sư trưởng Khoa kỹ Tây Bắc tổng kết ra.” Vân Lang buông một tiếng thở dài:” Đáng tiếc khi đó thần quá ham chơi, những thứ khó hiểu đó đi qua đầu đã trôi mất tám chín phần, giờ muốn nhặt lại không phải chuyện một hai đời mà làm được, đành vừa tự làm vừa nghiền ngẫm.”

Lưu Triệt rũ ống tay áo, lụa ướt dính vào người rất khó chịu, nuối tiếc nói:” Đáng tiếc, đó là môn học vấn hữu dụng, con người là thế, khi có không quý trọng, đợi khi dùng tới mới nhận ra mình vứt đi bảo bối gì, luôn hối hận đã muộn.”

A Kiều dậm chân:” Tại y chỉ tham ăn, tham chơi, thứ hữu dụng quên hết, thứ vô dụng lại nhớ rõ ràng.”

Lưu Triệt rộng lượng xua tay:” Không trách, không trách, ta nàng năm xưa chẳng phải cũng thế sao. Thôi, quên thì cũng quên rồi, có khái niệm cơ sở là chúng ta có thể làm lại từ đầu.”

Vân Lang khom người:” Bệ hạ anh minh.”

Lưu Triệt chắp tay sau lưng chậm rãi đi qua ruộng rau, mặt trời lên khiến sương mù đậm đặc mỏng dần, biến thành từng giọt sương mai đọng trên những phiến lá xanh, long lanh như ngọc.

Lúc này lòng Lưu Triệt u buồn như Khuất Nguyên hỏi trời.

Vân Lang theo sau ánh mắt dừng trên mặt A Kiều, A Kiều đánh miệng về phía hoàng đế, Vân Lang vội nói:” Bệ hạ hẳn biết, học vấn trên đời này luôn có thời hạn. Những học vấn trị thế thời Xuân Thu tới Đại Hán ta chỉ là trò cười, luật pháp tiền Tần dùng ở Đại Hán là bất công với bách tính.”

“ Học vấn của sư trưởng thần khi nghiêm cứu trong núi thì là thứ mỹ hảo, thế nhưng muốn thực sự thực thi vẫn còn bệ hạ nghiên cứu, lựa chọn điều thích hợp, thử nghiệm ở phạm vi nhỏ, sau đó mới có thể thi hành khiên hạ. Chúng ta nên quên giáo điển của bậc tiên sư, chỉ nhớ đường lối cũng là điều tốt, đi đường thế nào, do tự chúng ta làm chủ vẫn hơn.”

A Kiều thấy sắc mặt Lưu Triệt giãn ra, cười hì hì nói vào ngay:” Thiếp thấy Phú Quý huyện là nơi thí nghiệm rất tốt, là bệ hạ dùng tiền riêng phân ưu vì nước, thành bại không tới lượt người khác nói ra nói vào.”

Lưu Triệt nhìn A Kiều một cái, lại nhìn Vân Lang, vuốt sương dính trên râu, cười nhạt:” Hai người đúng là khéo đồng tâm hiệp lực.”

Câu này Vân Lang không dám tiếp, chỉ có A Kiều vẫn tự nhiên như không:” Cùng là một lòng vì giang sơn mà, tất nhiên là nghĩ giống nhau.”

Lưu Triệt cười lớn:” Hay, coi như nàng nói có lý, nếu muốn thí nghiệm, Phú Quý huyện cách cục còn quá nhỏ.”

Vân Lang lúc này không biết tranh thủ là ngốc:” Vậy xin vệ hạ đừng trách thần tham quyền, thần muốn toàn bộ quyền lực ở Thượng Lâm Uyển trừ quyền quân bị.”

“ Muốn vòng qua Thiếu giám phủ?”

“ Lệnh không xuất từ hai cửa.”

Lưu Triệt lắc đầu:” Thể diện của hoàng hậu vẫn phải giữ, điểm này không được dao động, nghĩ cách khác đi.”

Vân Lang lại nhìn A Kiều, thấy nàng gật đầu mới chắp tay nói:” Có thể để Cư hoàng tử đứng đầu.”

Lưu Triệt quay lại nhìn A Kiều, lời nói đầy thâm ý:” Nàng đã nghĩ kỹ chưa, trẫm hạ lệnh rất dễ, tương lai thu lại thì khó đấy.”

A Kiều mặt không đổi sắc:” Phú Quý thành là của Lam Điền.”

“ Đó mới là phong phạm hoàng hậu, bằng vào chuyện này nàng đủ làm mẫu nghi thiên hạ ...”

Ánh mắt Lưu Triệt rực sáng, bất thình lình đưa tay ôm chặt A Kiều vào lòng, A Kiều không kịp phản ứng bật thốt một tiếng, người như chủ động sà vào lòng hắn, luống cuống định đẩy hắn ra, nào ngờ cúi đầu muốn hôn, tay trái hắn ghì lấy eo nàng, chỉ có thể nghiêng đầu tránh, thành ra bị hắn hôn lên cổ.

A Kiều giãy dụa làm Lưu Triệt càng kích thích, cười ha hả tay ôm ngang eo bế bổng nàng lên …

Vân Lang toát mồ hôi cẩn thận quay đầu, lặng lẽ rời đi, có trời mới biết Lưu Triệt phóng túng nhân lúc hứng trí làm chuyện gì, cảnh tượng đó không nên nghĩ tới thì hơn.

Hà Sầu Hữu như con kền kền ngồi trên cành cây khô, người lắc la lắc lư, vậy mà như con lật đật chẳng chịu ngã, đu đưa như vậy ném từng hạt đỗ vào miệng, nhìn thấy Vân Lang đi ra nhảy xuống:” Có thu hoạch gì không?”

Vân Lang gật đầu:” Cư hoàng tử đứng đầu Thượng Lâm Uyển, ta làm phó thủ.”

“ Nên như thế, bình hành là tốt nhất.”

“ Còn phải cần ông nói à, chủ ý của ta xưa nay luôn tốt mà.”

Hà Sầu Hữu khinh bỉ nói:” Chớ khoe khoang trước mặt lão phu, không có A Kiều, bệ hạ đâu dễ nói chuyện như thế. Đồng thời cũng là vì Hoắc Khứ Bệnh viễn chinh tới nơi nên chuyện béo bở này mới rơi vào tay các ngươi.”

Vân Lang ngạc nhiên:” Còn có chuyện gì ta chưa biết à?”

Hà Sầu Hữu cảm thán:” Cũng không biết ngươi kết giao bằng hữu kiểu gì, tên nào tên nấy cứng đầu, lại còn khó lường, bệ hạ hỏi Hoắc Khứ Bệnh khi nào có thể viễn chinh Hà Tây, hắn đáp, vô huynh đệ, bất viễn chinh.”

“ Câu này không nên nói, nói ra sẽ bị người ta công kích là bè đảng.”

“ Hắn nói rồi, còn nói trước mặt văn võ toàn triều, nói rất dứt khoát, Vệ Thanh hận không thể rời hàng bóp cổ ép hắn nuốt câu này lại, quan viên nhốn nháo chỉ trích. Công Tôn Ngao còn chất vấn huynh đệ trong quân chẳng lẽ không phải huynh đệ của hắn. Hoắc Khứ Bệnh thẳng thừng nói loại huynh đệ bắn sau lưng như Công Tôn Ngao, hắn không dám nhận.” Hà Sầu Hữu cười sảng khoái, có vẻ thấy hành vi của Hoắc Khứ Bệnh rất hợp khẩu vị:” Ha ha ha, nếu không phải bệ hạ đuổi hắn ra khỏi đại điện, trời mới biết còn có chuyện gì xảy ra, tên đó là kẻ thú vị.”

Vân Lang rùng mình:” Chuyện này ta không biết gì hết, hắn không kể.”

Bình Luận (0)
Comment