Hoắc Khứ Bệnh không muốn nói là vì hắn thấy không cần, ở Kim Loan điện, dù loại chí thân như Tào Tương, cũng chỉ là quân thần, chỉ nói thiệt hơn, không nói tình cảm.
Nơi đó cũng không ai coi ngươi là vãn bối, mỗi câu nói đều phải tự chịu trách nhiệm.
Hoắc Khứ Bệnh nói ra lời đó, chẳng những ngỗ nghịch hoàng đế, mà còn miệt thị quần thần, câu đó nói ra, sau này hắn khó hợp tác với người khác trong quân.
Cá chép hồng trong ao Vân thị rất béo.
Trường Bình đang cho cá ăn, một nắm mồi ném ra, mặt nước cứ như sôi lên, đám cá đua nhau tranh mồi, trông vô cùng thích mắt.
Vân Lang quỳ phía sau, lặng lẽ nhìn nàng cho cá ăn.
Trường Bình không để ý tới Vân Lang, vẫn chuyên tâm cho cá ăn, đến khi hết mồi mới phủi tay quay lại nhìu Vân Lang ủ dột:” Sao, biết rồi à?”
Vân Lang gật đầu.
“ Khứ Bệnh làm thế là không nên song cũng không hẳn là xấu, một ngoại thích nắm binh quyền không nên tiếp xúc quá nhiều với người khác, là tướng quân ngoại thích, càng nhiều người tán đồng thì càng nhiều phiền toái. Vì Cư hoàng tử, tương lai khó tránh khỏi cuốn vào chuyện lập trữ, hiện giờ biến mình thành cô thần cũng tốt.”
Vân Lang cúi đầu:” Mẫu thân, bệ hạ đã giao Thượng Lâm Uyển cho Cư hoàng tử thổng lĩnh, hài nhi và A Tướng làm phó thủ.”
Trường Bình thở phào:” Coi như cũng có chút kết quả, bệ hạ không hoàn toàn ghét Cư hoàng tử, đây là tin tốt nhất ta nghe thấy những ngày qua.”
“ Hài nhi nghĩ bệ hạ vẫn an khang, bây giờ nghĩ chuyện lập thái tử còn quá sớm.”
Sống chết thời đó là chuyện của trời, không ai có thể nói trước, đến như hoàng đế đăng cơ năm mười mấy tuổi cũng đã bắt đầu xây lưng mộ cho mình, thế nên Trường Bình mới nóng vội ở chuyện này, đó không phải do trí tuệ của nàng có vấn đề.
Còn Vân Lang thì biết Lưu Triệt sẽ rất thọ, hắn là vị hoàng đế trị vì lâu nhất lịch sử Trung Hoa từ sau Tần Thủy Hoàng tới tận Khang Hi, cho nên Lưu Cư không cần thiết làm thái tử sớm, nếu sẽ gánh áp lực khủng khiếp từ cả bách quan lẫn Lưu Triệt.
Lưu Cư chỉ cần ở lại kinh sư, là có khả năng làm hoàng đế, nếu như chăm chỉ thể hiện sự hiếu thảo, lại thêm có thế lực của Trường Bình ủng hộ, đăng cơ là chuyện tất nhiên.
Trường Bình chỉ nhìn an bài của Vân Lang ở Thượng Lâm Uyển như thế là biết y có tính toán lâu dài cho Lưu Cư:” Ngươi thấy bao giờ tranh thủ chuyện này là thích hợp?”
“ Đợi qua giáp thọ của bệ hạ hẵng nhắc tới.”
Trường Bình chấn kinh:” Lâu thế?”
Vân Lang nói hết sức chắc chắn:” Bệ hạ sức khỏe an khang, vượt qua tuổi cổ lai hi là có thể đoán trước.”
Sư môn Vân Lang học thuật kỳ dị vô số, có nghiên cứu về thọ số là bình thường, Trường Bình không nghi ngờ lời y, chỉ là như thế thì quá lâu, những hơn ba mươi năm nữa, còn nàng không chắc hai mươi năm nữa còn sống không, hít sâu một hơi:” Vậy ta sống được bao năm?”
Vân Lang lắc đầu:” Hài nhi không phỏng đoán tuổi thọ người thân.”
Trường Bình thất vọng, đồng thời cũng thấy ấm lòng, đi tới vỗ vỗ nhẹ lên đầu Vân Lang:” Vậy đợi tới khi một năm trước khi ta chết hãy nói, có vài chuyện cần an bài trước. Nhìn thấy mấy đứa huynh đệ các ngươi tương thân tương ái, người làm mẫu thân như ta cũng thỏa mãn rồi.”
Vân Lang bái tạ mẫu thân tin tưởng rồi rời đi.
Biểu hiện của Hoắc Khứ Bệnh trên triều đường để lại hậu quả nghiêm trọng, mặc dù có hoàng đế che chở nên hắn không bị phạt, nhưng đám tướng quân của Tế liễu doanh, Tả đại doanh cực kỳ không phục, nhất là trận chiến vừa rồi đại bộ phận công lao chia cho Kỵ đô úy, có thêm Công Tôn Ngao đổ dầu vào lửa, Kỵ đô úy thành kẻ thù chung của mọi người.
Vẻn vẹn ba ngày đã phát sinh rất nhiều sự kiện quân tốt Kỵ đô úy ẩu đả với quân tốt các doanh khác, tuy bị Trung quân phủ áp xuống, nhưng căn bản sự việc không được giải quyết.
Trong quân đánh nhau, bị người ta đánh chết còn được, nếu nhận thua thì xong rồi, tệ hơn cả chết.
Mà một đặc điểm nữa trong quân là đánh nhau gọi huynh đệ, vì thế diễn biến thành sau khi một nhóm người Kỵ đô úy bị tập kích đánh sưng tím mặt mày ném trước cửa doanh, Hoắc Khứ Bệnh nổi điên dẫn kỵ binh dùng chùy công thành đập nát đại môn nhà Công Tôn Ngao. Sau đó cứ thế cầm thương xông vào sảnh dường, đánh cho đám hộ viện một trận tơi bời, không tìm thấy Công Tôn Ngao ở nhà liền để lại lời, sẽ đợi hắn ở Thượng Lâm Uyển, nếu sợ thì có thể dẫn cả đám phế vật Tế liễu doanh, Tả đại doanh cùng tới.
Quan viên Dương Lăng ấp hay tin thì hồn siêu phách lạc, chạy tới nơi chẳng hỏi ra được đầu đuôi còn bị đám gia đinh của Công Tôn Ngao đuổi đi.
Hộ viện của nhà Công Tôn Ngao đều là hán tử trong quân, tuy bị đánh mặt mũi xưng vù, vỡ đầu chảy máu vẫn nói không có chuyện gì, do tập võ mà ra.
Công Tôn Ngao về nhà liền lên cơn điên, xách chiến đao tìm Hoắc Khứ Bệnh báo thù, cuối cùng cũng có người ra mặt ngăn hắn lại.
Khi Vân Lang biết chuyện đã phát triển tới mức đó, vội vàng võ sĩ phục, dẫn gia tướng tham gia đánh lộn.
Tới hiện trường, Vân Lang thở phào.
Trương Thang ngồi trên sườn núi, đằng sau lưng là mấy trăm sai dịch tay lăm lăm gậy, rõ ràng là chỉ đợi đánh nhau bắt đầu là bắt người.
Ở dưới trận, Tào Tương chửi bới vô cùng ác độc, Công Tao Ngao đứng ở đối diện mấy lần không kiềm nổi muốn xông tới tát vỡ cái mồm thối đó, bị một đám võ sĩ ra sức giữ lại.
Đánh Hoắc Khứ Bệnh không sao, đánh Lý Cảm là lãi, đánh chết Triệu Phá Nô là lập quân công, Tạ Ninh không thể đánh chết, nếu không thì cha hắn lên cơn điên, thế lực võ tướng Bạch Đăng Sơn không thể xem thường. Còn Tào Tương thì tốt nhất đừng đụng vào, chẳng may hắn ngã từ ngựa xuống có mệnh hệ gì, sẽ có vô số người đền mạng cho hắn.
Nhưng Hoắc Khứ Bệnh nổi danh vô địch, Lý Cảm uy khắp ba quân, Triệu Phá Nô nổi danh hung bạo liều mạng, chỉ cần lên chiến mã, không mấy ai cản nổi hắn.
Kỵ đô úy ít người, nhưng chẳng ai dễ chọc.
Hai bên đang giằng co chửi bới nhau, đều kiêng dè không bên nào chịu ra tay trước, Công Tôn Ngao chợt thấy Vân Lang dẫn gia tướng tới, thế là máu dồn lên đầu gầm một tiếng hạ lệnh tấn công.
Đột nhiên thấy hơn ba trăm tên thú vật tay cầm gậy gỗ hung hăng xông về phía mình, Vân Lang chẳng suy nghĩ gì quay đầu ngựa chạy luôn.
Đến khi những tên kia phóng ngựa ầm ầm lướt qua bên người, Tào Tương đang chuẩn bị nghênh chiến mới nhận ra hét lên:” Bọn chúng đuổi theo A Lang rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh không chút chậm trễ kẹp bụng ngựa, ngựa Ô Chuy có thêm một vết sẹo vắt chéo mặt, một cái tai sứt sẹo, tình tình càng thêm hung dữ, như mãnh thú chồm hai vó lên truy đuổi theo đám người Công Tôn Ngao.
Sắp đuổi kịp tên võ sĩ cuối đội ngũ, đang chuẩn bị vung gậy gỗ đánh ngã hắn thì tên võ sĩ gầy gò đó vung tay ra, một tấm lưới cá phủ xuống người Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh phản ứng thần tốc, ném thẳng gậy gỗ vào tên võ sĩ gầy gò đó, bản thân không lùi mà tiến, tiếp tục vươn tay ra tóm hắn.
Lưới cá bị gậy gỗ làm lệch đi, tên võ sĩ gầy gò trượt người xuống, hai chân kẹp bụng ngựa, tránh được tay của Hoắc Khứ Bệnh.
Nhưng hắn đắc ý quá sớm, biết đánh trận không chỉ có Hoắc Khứ Bệnh, loại chiến mã chinh chiến quen như ngựa Ô Chuy thì chiến mã thường sao so được, nó hung dữ há mồm cắn vào cổ con ngựa kia, quẫy đầu một cái, con ngựa kia hí đau đớn ngã dúi dụi. Hoắc Khứ Bệnh cười gằn nắm cổ tay tên võ sĩ gầy gò ném lên trời.
Võ sĩ gầy gò kêu thảm, chân tay khua khoắng một hồi rồi rơi bịch xuống đất, máu mồm máu mũi trào ra, nhìn là biết bị thương nặng.