Ngựa của Triệu Phá Nô không bằng ngựa Ô Chuy, nhưng kỵ thuật của hắn lại hơn Hoắc Khứ Bệnh, khống chế chiến mã xuyên qua đám võ sĩ hô lớn:” Vân hầu chớ sợ, mỗ tới đây.”
Vân Lang nào rảnh mà quay đầu lại, Công Tôn Ngao chột mắt như hung thần ác sát bám sát, Lưu Nhị vừa xoay ngựa ngăn cản thì hai chiêu đã bị trúng một gậy vào mặt, máu me tung tóe, chỉ còn kịp né đòn hét lên:” Hầu gia chạy mau.”
Gia tướng Vân thị đều là hảo hán chiến trường, nhưng gặp mãnh tướng như Công Tôn Ngo, gần như không chịu nổi một chiêu.
Chớp mắt bên cạnh Vân Lang không còn lại một gia tướng nào.
Gặp phải chuyện bị vây công này Hoắc Khứ Bệnh sẽ rất phấn khích, Vân Lang không phải thằng ngốc đó, cho nên tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.
Trên đời này người Công Tôn Ngao hận nhất không phải Hoắc Khứ Bệnh, càng không phải Tào Tương, Lý Cảm càng gần như không có oán thù.
Vân Lang thì khác.
Từ khi Vân Lang giết Công Tôn Tiến ngay trước mặt hoàng đế, làm Công Tôn thị ba năm liền không ngẩng đầu lên được trong quân, Vân thị là tử địch của Công Tôn thị rồi.
Vân Lang vừa chạy vừa huýt sáo không ngừng, lúc này chỉ có huynh đệ của mình mới là đáng tin nhất.
Chiến mã chạy nhanh vào dải đồi núi của Thượng Lâm Uyển, địa hình vùng này Vân Lang nắm rõ như lòng bàn tay, đó là nơi ngày xưa Vũ Lâm quân huấn luyện, chỉ tiếc rằng Công Tôn Ngao cũng hết sức am hiểu.
Thấy Vân Lang chạy vào đồi núi, Công Tôn Ngao cười gằn, phất tay một cái, tức thì đám Vũ Lâm quân còn sót lại ngày trước tản ra.
Công Tôn Ngao quay đầu nhìn đám Hoắc Khứ Bệnh đã bị huynh đệ của mình cầm chân, thong thả giảm tốc độ, hít hơi rống lên:” Vân Lang, nạp mạng đi.”
Vân Lang nghe thấy chẳng sợ, nhàn nhãn không chế ngựa du xuân, không mang theo thiết tí nỏ, nhưng trong người y còn có một cái nỏ bé bằng lòng bàn tay. đây là thành quả lớn nhất của xưởng đồ sắt Vân thị mấy năm qua, nó không bắn bằn nỏ tiễn, mà bắn đạn, sử dụng lò xo.
Chỉ là bắn được ba phát, sau đó sẽ phải nạp đạn, tuy tầm bắn không xa, nhưng cận thân tác chiến thì tác dụng hơn ám khí, vô cùng khó phòng.
Ngựa du xuân vượt qua rừng thông, Vân Lang quyết đoán nhảy xuống, đường ở phía trước chiến mã không qua được.
Lại huýt thêm tiếng sáo nữa định vị cho Đại Vương, Vân Lang nhảy vào bụi gai kín mít, không khỏi nhớ lại thời gian Hoắc Khứ Bệnh huấn luyện sinh tồn, chỉ là lần này kích thích hơn, quy tắc ít hơn, thoải mái cho bài bố.
Vừa mới chui vào thì sau lưng có tiếng vó ngựa gấp gáp, một tên võ sĩ nhìn thấy cười lớn phóng ngựa tới, không đợi chiến mã dừng lại đã khéo léo nhảy xuống:” Vân hầu, bó tay chịu trói đi, Lão Bùi không làm khó ngài, tránh tổn thương tình cảm huynh đệ cũ ...”
Vân Lang ngồi trong bụi gai giơ nỏ lên, không thèm nói thừa một câu, chỉ nghe cạch một tiếng, viên đạn bằng trứng bồ câu bắn trúng trán tên đó.
Lão Bùi ngã xuống, không một tiếng động.
Đạn là đạn gốm, không giết người được, hôm nay Vân Lang không định giết người nên không mang đạn sắt, bắn xong quay đầu tiếp tục bò trong rừng gai.
Dù sao tên kia phải đau đầu vài tháng, chấn động não không dễ chữa được, đời này hắn làm bạn với bệnh tật là cái chắc.
Chẳng mấy chốc có thêm một đám võ sĩ phát hiện ngựa không chủ phóng tới, tìm đến được Lão Bùi, vội vàng kiếm tra hơi thở, thấy hắn chưa chết, báo cáo với Công Tôn Ngao:” Tướng quân, chỉ ngất xỉu thôi.”
Võ sĩ khác đá đít Lão Bùi:” Để người ta ném đá ngất xỉu, đúng là vô dụng.”
Công Tôn Ngao cười hết sức dễ sợ:” Nhiều năm không gặp, thằng nhãi ranh năm xưa thành tinh rồi, không ngờ có thể dùng đá ném ngã Lão Bùi, các huynh đệ cẩn thận một chút, thằng nhãi không dễ chơi.”
Một đại hán vạm vỡ đã chém bụi gai mở đường, nghe vậy không phục:” Sợ gì, đám người Kỵ đô úy bọn chúng toàn gặp may đánh nhau bọn vô dụng, nếu như ở bắc tuyến sẽ bị Y Trật Tà đánh vãi phân.”
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, đời nào cũng thế, đám Hoắc Khứ Bệnh ít tuổi lại liên tiếp lập công lớn khiến nhiều người ghen tỵ, la hét quyết bắt sống được Vân Lang đi tìm Hoắc Khứ Bệnh hỏi tội.
Mười mấy người buộc chiến mã, hùng hổ xông vào bụi gai, đi được một lúc Lão Tiết quay đầu nhìn đám chiến mã có vẻ bất an:” Nơi này chẳng lẽ có dã thú?”
Công Tôn Ngao vỗ bụng:” Trước kia có nhiều lắm, nhưng vào đây hết rồi.”
Lão Tiết giơ ngón cái, tiếp tục mở đường tiếp tục tiến lên.
Thấy Công Tôn Ngao để lại phần lớn đội ngũ cản đường, chỉ dẫn theo nhóm nhỏ quyết tâm truy đuổi Vân Lang. Hoắc Khứ Bệnh nổi giận, võ công không phải sở trường của Vân Lang, nếu bị bắt được, tuy không tới mức mất mạng, nhưng thế nào cũng bị đánh một trận cùng sỉ nhục.
Nói ra hắn vẫn còn quá coi thường Công Tôn Ngao, nghĩ rằng lão tặc này còn có chút dũng khí, không ngờ không dám đánh nhau với mình mà nhắm vào Vân Lang, khiến hắn trở tay không kịp.
Ngựa Ô Chuy xông pha giữa đám đông, nhưng không cách nào thoát được, đối đầu với hắn toàn là hảo thủ trong quân, hơn nữa biết Hoắc Khứ Bệnh là mãnh tướng, trước đó cũng đã bàn bạc sẵn cách đối phó rồi.
Vì thế ở gần có võ sĩ dùng trường côn kháng cự, ở xa thì dùng thòng lòng, lưới cá liên tục tập kích, chỉ cần Hoắc Khứ Bệnh bất cẩn một chút thôi là bọn chúng bắt được cá lớn.
Người Công Tôn Ngao đem theo đông hơn nhiều Kỵ đô úy, khắp chiến trường, Lý Cảm, Tạ Ninh, Triệu Phá Nô đều gặp tình cảnh tương tự, không cách nào phá vây.
Chỉ có Tào Tương một tay múa gậy gỗ tung hoành, dũng mãnh không gì cản nổi, người đi tới đâu, đường mở tới đó.
Hoắc Khứ Bệnh thấy thế hét lớn lùi khỏi chiến đấu, tướng sĩ Kỵ đô úy nghe tiếng rống của chủ tướng may chóng rút lui, xếp trận phía sau Hoắc Khứ Bênh, ai cũng nhận ra, nếu cứ ẩu đả tàn loạn thế này không thoát được vòng vây.
Ngược lại Tào Tương đã xuyên phá trùng vây, vỗ mông ngựa nghênh ngang mà đi.
Vân Lang cảm giác thân thể mình như cái ống bễ bị thủng, thở một cái là ngực đau như có lửa đốt, lâu lắm rồi không huấn luyện, cơ thể này không chịu đựng nổi. Đồng thời tinh thần bị kích thích cao độ, lâu lắm rồi mới có trò hay thế này.
Không xa có một cây hoàng giác, cái cây này cành lá rậm rạp, cành cây chắc khỏe, đứng dưới chân núi như cái ô lớn.
Cái cây này trước kia thao luyện, y từng cùng Tào Tương dựng lều ở suốt một đêm, cành lá kín mít của nó giúp họ vượt qua đêm mưa lớn, giờ nhìn thấy càng thân thiết.
Đi qua cây hoàng giác, Vân Lang không dừng lại mà chui ngay vào bụi cỏ rậm rạp bên cạnh.
Quay đầu quan sát, mười hai người từ trong rừng cây chằng chịt bịu gai đi ra, sau khi dừng lại một chút thăm dò tình hình xung quanh liền tản ra hình rẻ quạt vừa tìm kiếm vừa tiến lên.
Nếu một hai ngươi thì Vân Lang còn có thể đặt bẫy tập kích, đông thể này không có cơ hội rồi, trườn đi trong bãi cỏ như rắn.
Vừa mới tới con suối nhỏ nghe sau lưng có tiếng la hét, chắc chắn là đám khốn kiếp đã phát hiện ra dấu vết của mình, co cẳng chạy thục mạng.
Nghe thấy tiếng cười lớn của Công Tôn Ngao, rồi hai bên có tiếng bước chân, bọn chúng đang bao vây, Vân Lang tung mình nhảy xuống vách núi, nơi này toàn đồi đất, mặt đất mềm, Vân Lang rơi xuống lăn mấy vòng, bất chấp toàn thần ê ẩm chạy tới điểm phục kích.
Rừng thông là điểm phục kích rất tốt, rừng thông phía trước này thông bốn phía, bên trong nhiều con đường nhỏ do thợ săn, dã nhân dẫm thành, muốn tìm được một người trong đó không dễ.
Một tên võ sĩ nhanh nhẹn leo lên cây hoàng giác thụ, đứng ở trên cành cây lớn, chuẩn bị rẽ lá quan sát, xung quanh đây thì cái cây này cao nhất, chỉ cần Vân Lang chưa chạy xa thì chắc chắn sẽ thấy.
Vừa gạt cành lá ra thì cứng ngươi ...