Một cái đầu hổ cực lớn lộ ra, đôi mắt vàng nhạt đầy vẻ hung tàn, võ sĩ thất kinh nhảy lên, muốn bám vào cành cây khác, nhưng cái móng lớn vươn ra tát trúng mông hắn, vẻn vẹn va chạm một cái mà mông đã bị cào nát rồi.
Võ sĩ bị trúng đòn giữa không trung, không cách nào phản kháng, người cứ thế rơi xuống va đập lên tục, cuối cùng ngã bịch lên mặt đất đầy đá vụn, như con búp bê rách.
“ Cứu, cứu ...” Không biết mình đã bị gãy mấy cái xương, mắt thấy con hổ kia nhanh nhẹn di chuyển qua mấy cành cây nhảy về phía mình, vừa cố gắng bò đi vừa tuyệt vọng kêu cứu.
Đến khi con hổ đáp xuống đất, nhe răng nanh, nước giãi chảy ròng ròng tiến đến đặt chân lên mông, làm máu tuôn ào ào, võ sĩ tuyệt vọng ngất xỉu.
Nghe thấy có tiếng người tới, con hổ cố nén ham muốn liếm máu, dẫm thân thể võ sĩ vài cái, lao mình vào bãi cỏ hoang bên cạnh, máu lông nó hòa vào cỏ khô, nhanh chóng mất tích.
Một thiếu niên che mặt xuất hiện bên cạnh con hổ, treo cái khăn đen lên tai con hổ, vỗ vỗ đầu nó, một người một hổ hạ mình thật thấp, dựng tai lên nghe ngóng.
Hai người nghe thấy tiếng kêu cứu toàn lực chạy tới, thấy người kia thân thể be bét máu, kinh hoàng gọi:” Lão Lưu.”
Một người nắm chắc gậy gỗ, cảnh giác nhìn bốn xung quanh đề phòng nguy hiểm không rõ.
Người kia kiểm tra thân thể đồng bạn, phát hiện thương tích rất nặng, nhưng chưa chết mà chỉ bị mất máu, lại thấy dấu chân hổ đi về phía cỏ hoang nhíu mày:” Lão Lưu gặp phải hổ rồi.”
“ Mau mang hắn về đi, chảy nhiều máu như thế chết đấy, để Lão Trương ta ở đây canh cho.” Lão Trương rất bình tĩnh giục, hắn không phải chưa từng gặp hổ, cái thứ đó gặp phải người còn sợ hơn người gặp phải nó, Lão Lưu nhất định là trêu chọc vào nó nên mới gặp cảnh này.
Cả khu vực này vốn là lộc uyển hoàng gia, là nơi bệ hạ săn bắn, có mãnh thú không lạ.
Công Tôn Ngao nói đã giết hết mãnh thú ở nơi này mà không biết nghĩ xem đã rời nơi này ba năm rồi, mà đừng nói ba năm, chỉ cần ba tháng thôi là hổ báo hoành hành rồi.
Trong bụi cỏ có tiếng loạt xoạt, Lão Trương cầm thật chắc gậy nhìn vào phía đó, thế nhưng không có hổ đi ra, mà là thiếu niên nhỏ tuổi che mặt, cao tầm quá hông hắn, chắc là tám chín tuổi gì đó, chỉ cần nhìn cách ăn mặc là biết con nhà phú quý.
Áo sam làm bằng lụa, kích cỡ vừa vặn, chân đi giày da hươu, hông đeo ngọc bội xanh, nếu tay không cầm gậy gỗ mà là cuốn sách thì là thiếu niên đọc sách tuấn tú.
Lão Trương thu lại vẻ canh giác, trêu chọc thiếu niên kia:” Chẳng lẽ mỗ gặp phải cường đạo chặn đường cướp của rồi sao?”
Thiếu niên che mặt gật đầu:” Đúng thế, mau mau bó tay chịu trói.”
Lão Trương bị đứa bé làm cười lăn cười bò, cắm gậy xuống đất, hai tay chống đầu gối cúi xuống nhìn thiếu niên:” Ngươi là tiểu lang nhà ai?”
Thiếu niên quay mặt đi, nó không muốn thấy mặt hung tàn của Đại Vương.
Lão Trương dù sao cũng là dũng sĩ thân kinh bách chiến, tuy bị thiếu niên kia thu hút chú ý, song vẫn không thả lỏng cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng gió sau lưng, biết ngay bị tập kích, cười lạnh lách mình sang bên, hắn đã đoán thằng nhóc kia có đồng bọn mà.
Đáng tiếc Lão Trương nhầm rồi, tập kích hắn không phải là người, mà là một con hổ vằn che mặt, đang giang tứ chi ra dùng thế Thái Sơn áp đỉnh đè xuống.
Con hổ lớn năm trăm cân, lại thêm giang rộng tứ chi, phạm vi khống chế tới năm xích, Lão Trương làm sao mà tránh được.
Lão Trương hét lớn chân phát lực đạp đất lao về phía con hổ, đó là đường sống duy nhất. Tay phải Lão Trương đấm trúng cằm con hổ, do cả hai bên toàn lực lao vào nhau, cho nên cú đấm này mang lực đạo cực lớn, khiến cái đầu hổ cực lớn nghiêng sang một bên.
Đáng tiếc đó là thương tổn duy nhất hắn có thể gây ra cho con hổ.
Tiếp đó thân thể nặng nề của con hổ đổ ập lên người, Lão Trương cố sức vùng vẫy để thở, con hổ đứng lên dẫm một chân lên mặt hắn, chỉ cần cử động nhẹ là sẽ cào nát mặt hắn ngay.
Thiếu niên che mặt cầm cái gậy nhỏ đi ra, sau đó đập mạnh lên đầu Lão Trương, tức thì làm hắn đầu óc váng vất lỗ tai bùng nhùng.
“ Ngươi, ngươi .. định giết ta sao?”
“ Ta chỉ định đánh ngất ngươi thôi.” Thấy người kia chưa ngất, thiếu niên vung gậy đập cái nữa, vẫn không ăn thua, thế là tới tấp:
Lão Trương bị đánh hộc máu mồm máu mũi, mắt nổ đom đóm, môi sưng vêu, miễn cưỡng nhấc đầu lên chỉ gáy:” Con bà nó, tiểu tặc, đập vào đây này ...”
Bốp!
Thiếu niên rất nghe lời, Lão Trương không còn biết gì nữa.
Chạy vào rừng thông, Vân Lang thở phào, nơi này nhiều đường đi, cũng nhiều cỏ rậm rạp, muốn đi đâu cũng được.
Uống một ngụm nước, thể lực khôi phục phần nào, giờ mới có tâm tư nghĩ lại xem màn tai bay vạ gió này từ đâu mà ra, rõ ràng đi cứu viện huynh đệ, cuối cùng thành người duy nhất cần phải cứu.
Còn nhớ rất rõ khi Công Tôn Ngao truy đuổi mình, Trương Thang ngồi trên đồi cao cười rất vui vẻ.
Quan hệ hai người không tệ, tuy không cùng chung quần thể lợi ích, cũng chẳng phái phe cánh triều đình, chủ yếu là tư giao, qua lại không quá thân mật, mang chút ý vị kết giao quân tử.
Ông ta đã xuất hiện trước ở đây mà không có bất kỳ cảnh cáo hay ám thị gì từ trước, đến tận khi chuyện diễn ra mình mới biết, phải vội vội vàng vàng mà tới, đại biểu sau lưng chuyện này có rất nhiều vấn đề.
Không hiểu vấn đề ở đâu, ba ngày trước thôi y còn cùng Lưu Triệt có buổi nói chuyện gần như chân thành thẳng thắn mà, sao mới ba ngày có thay đổi.
Dù sao cũng qua ải này rồi tính, kích thích thì kích thích đấy, nhưng không phải trò chơi, tính toán không cẩn thận tai hại vô cùng.
Vân Lang nhặt cành cây gãy, lại sửa sang lại cỏ hoang mình dẫm lên vừa lùi vừa quan sát xung quanh.
Đối diện với Công Tôn Ngao, cẩn thận thế nào cũng không thừa, người này đánh trận cả đời, tuy không có chiến tích gì lừng lẫy, ít nhất thì cũng thắng nhiều hơn thua.
Cường giả được chiến tranh kiểm nghiệm, ai dám xem thường.
Có tiếng hổ gầm từ xa truyền tới, Vân Lang phấn chấn hẳn lên, Đại Vương nấp trên cây hẳn là đắc thủ rồi, chỉ là vì sao Đại Vương còn chưa đuổi theo mình, cứ như là biết chiến thuật tiền hậu giáp kích vậy, lại còn biết nhô đầu lên cho Vân Lang biết vị trí của mình.
Huynh đệ nhà mình là thứ hàng gì, Vân Lang hiểu quá rõ.
Sáu năm trước bảo nó là vua bách thú thì không ai ý kiến, sáu năm ở Vân thị ăn không ngồi rồi, khiến khi Vân Lang ở Thụ Hàng thành về, nó đi vài bước đã thở.
Dù sau đó Vân Lang đã tích cực giúp nó vận động, tìm lại bản năng, nhưng bản tính hổ đại gia đã ăn vào máu rồi, không mong gì nó lấy lại hùng uy năm xưa.
Tiến vào rừng thông, sắc mặt Công Tôn Ngao trở nên rất kém, mười hai người đi truy bắt Vân Lang, nay chỉ một thoáng mà đã mất những ba người, vừa rồi tiếng hổ gầm kia càng khiến hắn thêm lo lắng.
Sự kiện này với Công Tôn Ngao mà nói có ý nghĩa đặc thù, Công Tôn thị thành tử địch với Hoắc thị, Vân thị là áp lực cực lớn.
Hắn biết mình không được lòng hoàng đế, Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang mới là sủng thần của hoàng đế, đôi khi hắn bi quan cho rằng, thêm thời gian nữa Công Tôn thị sẽ thành đồ chơi cho hai nhà kia.
Thế rồi Vân thị và Hoàng thị kết thù làm hắn nhìn thấy tia sáng le lói, lần này hắn muốn bắt lấy Vân Lang, ép y phải bỏ qua Hoàng thị, từ đó trói buộc Hoàng thị và Công Tôn thị lên cùng chiến xa.
Vì thế hắn bỏ qua chuyện tìm Hoắc Khứ Bệnh báo thù, quay sang truy bắt Vân Lang.
Lợi ích gia tộc mới là quan trọng, còn thù hận, kể cả thù giết huynh đệ, đều có thể bỏ qua được.
......
Thực ra Lão Kiết viết những đoạn chiến đấu sinh tồn cũng rất xuất sắc, tiếc là lão chỉ mê sử, ko viết thể loại khác.