Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 665 - Q4 - Chương 119: Vô Huynh Đệ, Bất Viễn Chinh. (5)

Q4 - Chương 119: Vô huynh đệ, bất viễn chinh. (5) Q4 - Chương 119: Vô huynh đệ, bất viễn chinh. (5)

Nhìn mặt trời đã đi tới đỉnh núi, Công Tôn Ngao lòng như mỡ rán trên lửa, đám bộ tướng khống có hắn thống lĩnh, e là khó cầm chân được đám Hoắc Khứ Bệnh, toàn do một tay hắn huấn luyện thành, hắn rất hiểu:” Phải bắt được Vân Lang, nếu không đợi Hoắc Khứ Bệnh tới là đến lượt chúng ta phải chạy đấy, tên nhãi con láo xược đó không giữ thể diện cho chúng ta đâu.”

Lão Tiết nhíu mày:” Thời gian không còn nhiều, phóng hỏa đốt núi là tốt nhất, rừng thông dễ cháy, mặt đất toàn là lá khô.”

Hồ Xuân Sinh tới từ Tả đại doanh nghi ngờ nhìn Công Tôn Ngao và Lão Tiết:” Các ngươi định giết Vân Lang?”

Lão Tiết đỏ mặt, vội lắc đầu:” Chỉ muốn bắt sống y.”

“ Bọn ta chướng mắt với thói không coi ai ra gì của Hoắc Khứ Bệnh mới tới giúp các ngươi, đánh một trận là được, nếu các ngươi muốn thừa cơ giết người, họa này quá lớn, thứ lỗi không chơi.”

Chương Lỗ của Tế liễu doanh nghe vậy cũng sinh cảnh giác:” Ta cũng không tham gia.”

Công Tôn Ngao xua tay:” Hiểu lầm, hiểu lầm, lão phu không có ý đó, nói cho cùng là đồng liêu, làm sao hạ độc thủ được.”

“ Lão Hạ đi thôi, chỗ này mà xảy ra vấn đề là liên lụy cả nhà đấy.” Hồ Xuân Sinh rất quyết đoán, gọi võ sĩ tả đại doanh rời khỏi rừng thông:

Chương Lỗ nghiêm mặt nói:” Ngươi và Vĩnh An hầu có thù riêng, mỗ không chắc ngươi có định làm chuyện điên rồ gì không, chuyện tới mức này, Tế liễu doanh rút thôi, đánh nhau ta không sợ, nhưng nếu có âm mưu quỷ kế gì trong đó thì ta không tham gia nữa. Vĩnh An hầu võ công thấp kém, bốn người các ngươi đủ đối phó rồi, ta quay lại giúp các ngươi cản Hoắc Khứ Bệnh.”

Nhìn Chương Lỗ dẫn hai võ sĩ Tế liễu doanh bỏ đi, Công Tôn Ngao trừng mắt bất mãn:” Sao tự dưng lại bày kế giết người đó?”

Lão Tiết hung hăng nói:” Giờ hầu gia không ra tay tàn nhẫn, chẳng lẽ không sợ y cắn trả lại sao? Y không bỏ qua cho chúng ta một cách dễ dàng đâu, đã làm tới mức này rồi thì nhất định phải mạo hiểm, bắt y ném xuống vách núi, hoặc treo vào cành nhọn. Cứ nói là hắn gặp nạn chết, bệ hạ dù biết cũng chuyện đã rồi, dù sao chúng ta có lý.”

Công Tôn Ngao nghĩ một lúc gật đầu, âm trầm nói:” Đúng vậy, thằng nhãi đó là gai trong mắt lão phu từ lâu, không nhổ không được, nếu giết thằng nhãi đó được thì quá tốt. Chỉ là Lão Tiết, chúng ta cộng tác bao năm, là huynh đệ sinh tử, mỗ có chỗ nào không phải, để ngươi vì Hoàng thị mà bất chấp nguy hiểm tới huynh đệ như thế?”

Tiết Lương ngẩn người cười gượng:” Tướng quân nói gì thế.”

Công Tôn Ngao ngồi xuống gốc cây, thở hắt ra một hơi:” Vậy là thật rồi.”

“ Lòng ti chức có nhật nguyệt chứng giám.”

“ Đủ rồi Lão Tiết, chúng ta ở bên nhau hai mấy năm, ngươi có gì khác thường, lão phu không nhận ra hay sao? Nói đi, rốt cuộc có nỗi khổ gì mà phải đi tới bước này, đó là lỗi của người làm lão đại ta, không nhận ra cái khó của ngươi. Nói đi, huynh đệ cùng nhau thương lượng xem có vãn hồi được không?”

Tiết Lương ấp úng, cuối cùng thở dài:” Tướng quân còn nhớ khuyển tử làm huyện lệnh ở Tỷ Quy không?”

“ Có, tuổi nhược quán mà đã là bách lý hầu, đúng là thiếu niên tài tuấn.”

“ Tướng quân chưa biết nó từ bỏ thê tử kết tóc, kết hôn với nữ tử đất Thục.”

Công Tôn Ngao hả một tiếng lớn:” Thực là không biết, sao thế, đứa bé đó bị người ta hãm hại à?”

“ Không ai hãm hại cả, nó bị ma đưa lối quỷ dẫn đường si mê nữ tử đất Thục, mà nữ tử đó là Hoàng thị nữ.”

Công Tôn Ngao đùng đùng nổi giận tuốt kiếm ném cho Tiết Lương:” Cầm kiếm của ta tới Thục chém yêu nữ đó.”

Tiết Lương cắm kiếm xuống đất:” Muộn rồi, mấy năm qua nó không ngừng vận chuyển hàng hóa từ Thục tới, lão già hồ đồ ta còn nghĩ là do nó kinh doanh trong Thục có được, dùng số hàng hóa đó xây nhà, mua đất, ai nấy đều hâm mộ. Tới tận khi chủ nhân Hoàng thị tới nhận thông gia, lúc đó ta muốn thoát khỏi liên can cũng không được nữa.”

“ Khi đó còn nghĩ, thôi thì làm thông gia với Hoàng thị cũng không tệ, không ngờ hai nhà sau đó càng trộn lẫn vào nhau, không tách ra được nữa. Chuyện hôm nay, mỗ thực có lòng riêng muốn mượn đao tướng quân giết Vân Lang, nay muốn băm vằm tùy tướng quân.”

Công Tông Ngao chỉ biết nhắm mắt lại, đây là chuyện không ai muốn:” Trong tình huống này giết Vân Lang thì không khác gì tự sát, chẳng lẽ Hoàng thị không có an bài khác?”

Tiết Lương ngần ngừ nhìn vào rừng thông, run giọng nói:” Hoàng thị mang từ đất Thục tới sáu thần xạ thủ, Vân Lang e khó sống.”

Công Tôn Ngao tóm ngay lấy tay hắn:” Thật sao?”

Tiết Lương mặt trắng bệnh:” Mỗ hại tướng quân rồi, mỗ hại tướng quân rồi ...”

Công Tôn Ngao đứng lên dậm chân đấm ngực cười dài không thôi.

Đám võ sĩ khác nghĩ chủ tướng giận quá phát điên, ùa tới đè Tiết Lượng xuống, định giết tên cẩu tặc này.

“ Dừng tay.” Công Tôn Ngao quát lớn, ngăn cản đám võ sĩ:” Trói Tiết Lượng lại, đưa tới chỗ Trương Thang, nói tặc nhân muốn ám sát Vĩnh An hầu, lão phu đang kiệt lực cứu viện.”

Tiết Lượng ra sức cầu khẩn:” Xin tướng quân nể tình ti chức bao năm, cứu ...”

Bốn tên võ sĩ không để hắn nói hết trói gô lại, mang khỏi rừng thông, Công Tôn Ngao lấy bầu rượu ra uống:” Ha ha ha, trời cao giúp lão phu rồi, Vân tiểu tử, xuống suối vàng rồi đừng oán trách ai nhé.”

Hoắc Quang bịt mặt cưỡi Đại Vương bịt mặt chậm rãi đi trong đồng cỏ, Đại Vương tuy thân hình to lớn, nhưng rẽ cỏ bước đi như gió mát, không có chút trở ngại gì.

Chín người vào rừng, tám tên kết bạn đi ra, trong đó có một tên bị trói chặt như lợn, Hoắc Quang còn tưởng là sư phụ, tới gần xem thì ra không phải.

Vậy là chỉ còn một tên nữa thôi, Hoắc Quang chuẩn bị dẫn Đại Vương đi tụ họp với sư phụ, sau đó cùng bắt sống tên kia.

Vừa mới tới gần rừng thông, Đại Vương đột nhiên gầm lên, nhanh chóng rẽ cỏ chạy lên đồi đất, tên gốc cây thông lớn.

Mặt đất đầm đìa máu, Hoắc Quang lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thi thể bị trường đao ghim vào thân cây, hai mắt lồi ra ngoài, trông hết sức đáng sợ.

Hoắc Quang vừa định hét lên thì bị một bàn tay lớn bịt lấy miệng kéo vào rừng thông.

Tới một góc chết ba mặt bị cây thông bao quanh, Vân Lang buông Hoắc Quang ra, giận mắng:” Sao lại tới đây?”

“ Đại Vương đang chơi với con, đột nhiên lại bỏ chạy, thế là con tò mò cứ cưỡi nó chạy đi, thế là nó đưa con tới đây.”

Vân Lang véo mũi nó:” Không được có lần sau.”

“ Sư phụ, vừa rồi có người chết.” Hoắc Quang sợ hãi thì thào:

“ Ta đã phát hiện ra hai cỗ thi thể, những kẻ này ý đồ không lành, ta có cảm giác chúng nhắm vào ta, nhưng không biết vì sao bị giết mất.”

“ Con và Đại Vương hạ được hai tên đấy.”

Vân Lang lấy đầu dụi vào đầu Đại Vương cổ vũ nó, Đại Vương thừa cơ lè lưỡi liếm mặt Vân Lang một cái, Vân Lang vung tay tát trả, con quỷ này không quên lợi dụng thời cơ.

“ Sư phụ giờ phải làm sao?”

Vân Lang sớm đề phòng đẩy đầu Đại Vương ra, cũng may nó chỉ thích liếm mặt y, nếu không đã không cho nó chơi với bọn trẻ con:” Bên ngoài nguy hiểm lắm, chúng ta tạm thời ở lại đây, chỉ cần có người tới, Đại Vương sẽ biết. Đợi đại ca con rồi chúng ta lục soát khu rừng này, xem kẻ nào giở trò.”

Hoắc Quang kể chuyện thấy được khi nãy, Vân Lang trầm tư, Công Tôn Ngao không ngốc, hắn sẽ không giết mình, ít nhất là không phải lúc này, không biết lão già khốn kiếp ấy đã phát hiện chuyện gì.

“ Sư phụ đã đánh nhau với chúng à?”

Vân Lang cúi đầu nhìn vết máu Hoắc Quang chỉ ở vai phải, gật đầu:” Khi ta định rời chỗ nấp thì một mũi tên bay tới, nếu không phải là ta cảnh giác thì mất mạng rồi.”

Hoắc Quang sợ hãi thì thào:” Ai muốn giết người?”

“ Có đáp án, nhưng không có chứng cứ xác đáng, có điều ở Trường An người muốn ta chết nhiều lắm, giờ nói địch là ai vẫn sớm.”

Vân Lang vừa nói vừa cẩn thận kéo Hoắc Quang vào hốc cây không lớn, bảo nó nằm im đấy, còn mình dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, Đại Vương lặng lẽ rời đi, ẩn mình trong cỏ khô.

“ Á ...” Một tiếng thét từ sâu trong rừng thông truyền ra, Vân Lang vẫn ngồi im, không nghe thấy tiếng đám Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương thì y tuyệt đối không chạy ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment