Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 666 - Q4 - Chương 120: Vô Huynh Đệ, Bất Viễn Chinh. (6)

Q4 - Chương 120: Vô huynh đệ, bất viễn chinh. (6) Q4 - Chương 120: Vô huynh đệ, bất viễn chinh. (6)

Hoắc Khứ Bệnh đang chiến đấu, đột nhiên người đang ra sức ngăn cản hắn bỏ vũ khí xuống, hắn chẳng rảnh tìm hiểu nguyên do, lòng như lửa đốt, vỗ ngựa đuổi theo hướng Vân Lang chạy.

Theo dấu vết để lại tới được rừng gai thấy Tào Tương đang chửi bới, đối diện hắn có bảy người đứng, hai người nằm trên mặt đất.

Bình thường Tào Tương nói đã khó nghe, nói gì tới hắn chửi, Hồ Xuân Sinh đỏ mặt tía tai:” Tào hầu thích chửi thì cứ chửi, với thân phận của ngài, bọn tiểu nhân mạng như cỏ rác làm sao dám chửi lại, mong ngài chửi người đừng có kéo tổ tông ai đó vào, đắc tội với ngài là bọn tiểu nhân, không phải tổ tông ai đó.”

“ Trước mặt gia gia mà ngươi xứng nói tới thể diện à?” Tào Tương quật một gậy vào vai Hồ Xuân Sinh:” Lần này Vĩnh An hầu không sao thì thôi, nếu có chuyện, gia gia đưa toàn bộ các ngươi vào quân nô lệ.”

Hoắc Khứ Bệnh vừa tới, sát khí tỏa ra trên người khiến đám Hồ Xuân Sinh tự giác tạo thành đội ngũ ứng chiến.

“ Vĩnh An hầu đâu rồi?”

Hồ Xuân Sinh nắm chặt gậy gỗ, không dám nhiều lời, chỉ ngay:” Rừng thông phía sau.”

Hoắc Khứ Bệnh nhạy xuống ngựa, bảo Tào Tương:” Ta đi gặp Công Tôn Ngao, cứ cảm giác tên này không có ý đồ tốt lành.”

Trong rừng thông truyền ra hai tiếng thét, Công Tôn Ngao nghe mà như uống rượu ngon, bất kể là ai chết đều chứng tỏ hoàn cảnh Vân Lang không tốt.

Bầu rượu đã uống hết, Công Tôn Ngao từ sau gốc thông thò đầu nhìn, xung quanh không thấy có chút động tĩnh gì, vừa định bước đi thì nghe tiếng gió rít, lập tức lộn người ra sau.

Phập!

Mũi tên bắn trúng thân cây, đuôi tên vẫn còn rung bần bật.

“ Mẹ nó, giết cả lão tử sao?” Công Tôn Ngao nổi giận, song nhanh chóng hiểu ra, với đám người Hoàng thị, giết Vân Lang quan trọng, giết mình càng quan trọng hơn, như thế mới có thể tạo hiện trường giả hắn và Vân Lang đánh nhau mà chết.

Không ngờ hắn định giết Vân Lang đổ tội cho Hoàng thị người ta cũng có toan tính tương tự.

Lại có mũi tên bắn tới, Công Tôn Ngao đã có đề phòng, hạ thấp mình lăn về phía bụi cây rậm rạp, nhặt cục đá lớn ném đi, sau đó nhanh chân đi về phía ngược lại.

Di chuyển một vòng tròn lớn, Công Tôn Ngao ngồi sau một bùi cây, dựa lưng vào gốc thông tìm kiếm xung quanh.

Trong rừng gió thổi nhè nhẹ, một góc áo vàng như ẩn như hiện.

Công Tôn Ngao chửi thầm trong lòng, đất Thục toàn lũ vô dụng, giết một tên Vân Lang mà tốn công như vậy không xong, bằng vào đám vô dụng này, người bị giết có khi là chúng.

Hắn dám khẳng định nếu ngậm đao vào mồm, sau đó từ từ tiếp cận, cái thứ gọi là thần xạ thủ kia chỉ cần nhô đầu lên là hắn bẻ gãy cổ.

Thấy tên thần xạ thủ lại nhô đầu lên dào dác nhìn quanh, cuối cùng không giết hắn, cầm cục đá ném vào chỗ câu mọc rậm rạp nhất.

Tên ngu xuẩn này canh ở đây thì làm sao tìm được Vân Lang, lúc này y nhất định là trốn ở nơi cây cối rậm rạp tránh tên bắn, chờ đợi viên binh tới.

Tên thần xạ thủ quả nhiên đứng lên, hoàn mỹ khoe cái lưng trước mắt hắn, dò dẫm đi về phía phát ra tiếng động. Công Tôn Ngao lại thở dài, đi tìm thêm vài tên ngu xuẩn nữa, dẫn dắt chúng tới nơi Vân Lang có thể ẩn nấp.

Cung tiễn không phải thứ lợi khí giết địch ở trong rừng, lúc này phải nên dùng đao kiếm, nếu thứ này ở trong quân thì hắn đánh chết khỏi lãng phí quân lương, họa hại đồng đội.

Công Tôn Ngao đi men theo đường nhỏ, mỗi bước chân đều tránh chỗ có cành lá khô, nhìn có vẻ chậm, nhưng chân không ngừng bước, như bóng ma lướt qua những bụi cây.

Có vết máu trên lá cây, Công Tôn Ngao quẹt tay qua đó, đưa lên mũi ngửi, lập tức lùi lại nấp sau một thân cây, đợi một lúc không thấy có động tĩnh gì, hắn nhanh nhẹn leo lên, xuyên qua hai lớp la mới thấy một cỗ thi thể.

Thi thể này đầu ngoẹo sang một bên, trường đao đâm xuyên người ghim chắc lên cây, cung vẫn trên người, tên trong ống không thiếu mũi nào ... Đó là hán tử mặt đen xạm, tuổi chắc không quá ba mươi, nhìn ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa rất to, biết người này khổ công luyện tiễn thuật.

Vậy mà chưa bắn được mũi tên nào đã bị người ta giết chết.

Công Tôn Ngao lần nữa cảnh giác nhìn xung quanh, hai chân chân dẫm mạnh cạnh cây mấy cái, đến khi nghe rắc một tiếng mau chóng xuống đất, đuổi theo tên thần xạ thủ đầu tiên.

Tên ngu xuẩn đó chưa đi xa, khi Công Tôn Ngao tìm thấy thì hắn đang nóng ruột đi loanh quanh trong rừng.

Tên thần xạ thu tới khi nghe thấy động tĩnh quay lại thì Công Tôn Ngao đã ở rất gần, hắn vẫn nhanh như chớp bắn ra ba mũi tên. Công Tôn Ngao né một mũi, bắt mũi thứ hai, mũi thứ ba phóng ra trong lúc vội vàng nên tự bắn hụt mục tiêu. Cho tới khi Công Tông Ngao tới gần vươn tay chộp lấy cổ hắn rồi, hắn vẫn không chịu buông cung.

“ Hợp Kỵ hầu hạ thủ lưu tình.”

Công Tôn Ngao đang định bẻ gãy cổ đối phương thì nghe thấy tiếng kêu lớn, chỉ dùng một tay mà nhẹ nhàng nhấc bổng tên thần xạ thủ lên không, giữ chặt cổ không cho hắn phản kháng, chẳng thèm nhìn Vân Lang từ phía sau đi ra:” Bộ khúc của ngươi hả? Định phục kích giết lão phu hay sao? Còn chưa đủ tuổi đâu.”

“ Không phải.” Vân Lang lắc đầu:” Ta thực sự có ý đánh ông một trận, sỉ nhục một trận, nhưng không định giết ông, điều này ông tự hiểu.”

Công Tôn Ngao mắt liên tục đảo qua đảo lại đánh giá tình hình, hắn đương nhiên là biết đây không phải người của Vân Lang, cười gằn:” Có thách ngươi cũng không dám, chỉ là không biết vì sao kẻ này cầm cung xuất hiện ở đây, nên tra khảo một phen mới được.”

“ Trương Thang Trương đại phu ở gần đây, cứ giao cho ông ấy là được, chúng ta sẽ sớm biết hung thủ là ai thôi.”

Công Tôn Ngao móc tay vào miệng tên kia, mò mẫm một hồi bẻ cái răng gãy, quả nhiên là cái răng đó có chứa thuốc để tự sát, tháo đai lưng tên đó, buộc chân tay lại, nhét giét vào mồm, sau đó mới quay lại nhìn Vân Lang:” Giờ thì không còn ai cản trở nữa, ngươi buông tay chịu trói đi.”

Vân Lang nhàn nhã đáp:” Kỵ đô úy ta không có kẻ hèn nhát.”

Công Tôn Ngao không muốn nhiều lời, vừa nói vừa tức tốc áp sát:” Qua được ba chiêu của lão phu hãy nói.”

Vân Lang vẫn đề phòng nên lui nhanh ra sau, huýt một tiếng sáo:” Đánh được huynh đệ ta hẵng nói.”

“ Hoắc Khứ Bệnh!?” Công Tôn Ngạo khựng người quay đầu lại, chỉ thấy một con hổ che mặt từ sau bụi cây lao ra, gầm một tiếng nhào bổ vào người hắn, thất kinh, tức tốc lăn người sang bên:

Đại Vương vồ hụt, thân hình nặng nề chạm đất lăn một vòng mới dừng được, xoay lại đối diện với Công Tôn Ngao.

Vân Lang không chú ý tới trận chiến kết quả đã quá rõ ràng này mà cảnh giác nhìn bốn phía đề phòng.

Đại Vương to lớn cỡ nào, bốn móng khổng lồ cào đất, gầm một tiếng đánh tan mọi ý niệm phản kháng của Công Tôn Ngao .

Bình thường hắn gặp phải hổ thì tối đa chỉ hai trăm cân, ba trăm cân đã gọi là cực lớn, mà con thú trước mắt, thân dài hơn trượng, đầu to như cái đấu, lớp lông bóng mượt dợn sóng theo mỗi cử động thân thể, phải to gấp đôi hổ thường.

Đây mới là vua muôn thú thực sự.

Kể cả dùng đao chém, với thân hình to lớn như thế khó giết nó ngay được.

Công Tôn Ngao hét lớn xông tới, Đại Vương cũng tung mình lên nghênh đón, không ngờ người hắn lại đối hướng giữa chừng, lao chếch đi xô vào thân cây gần đó rồi nhanh chóng bám cây leo lên, bàm vào cành cây đu người nhảy qua cây khác, nhanh nhẹn như vượn chảy mấy chốc mất dạng.

Cách đó không xa tiếng hét phẫn nộ của Hoắc Khứ Bệnh cũng truyền tới.

Hôm nay dừng ở đây nhé.

Bình Luận (0)
Comment