Hoắc Khứ Bệnh nghe tiếng gầm trước đó của Đại Vương phòng toàn lực chạy tới, cũng chỉ kịp nhìn thấy Công Tôn Ngao leo lên cây bỏ trốn, không định đuổi theo, lúc này an toàn quan trọng hơn.
“ Chỗ này không bình thường, chúng ta đi thôi.” Vân Lang không có thời gian nhiều lời, gọi một tiếng rồi tức tốc kéo Hoắc Quang ra khỏi chỗ nấp, đặt lên lưng Đại Vương, vỗ mông bảo nó chạy trước, để Hoắc Khứ Bệnh đoạn hậu, còn mình và Tào Tương áp giải tên tù binh rút lui.
Dọc đường thuận lợi, bọn họ gặp được Tào Tương tiếp ứng, cứ như thế xông ra khỏi rừng, thấy đất trống bên ngoài, tất cả thực sự thở phào.
Thế nhưng chuyện còn chưa xong.
Trương Thang mặt âm u ngồi ngoài, phàm là người tham gia ẩu đả, không cần biết bên nào đều bị trói chặt, năm trăm người quỳ dưới đất, cảnh tượng quỷ dị.
Công Tôn Ngao rời đi trước đó cũng đang quỳ trên mặt đất, người bị trói mà không có vẻ gì không cam tâm, đầu cúi gằm, thấy đám Vân Lang đi ra còn nhích sang bên nhường chỗ.
“ Trói lại.” Trương Thang phất tay:
Tào Tương định chửi, chợt thấy Lưu Triệt đứng dưới gốc cây dài cổ xem náo nhiệt, lập tức im miệng.
Một đám võ sĩ ùa tới, đến ngay cả Đại Vương lẫn Hoắc Quang đều không bỏ qua, Đại Vương làm gì chịu để người ta trói, lập tức vung móng vuốt to lớn vả mạnh, tên võ sĩ vừa xông tới chỉ kịp giơ gậy lên chắn trước mặt bị tát lăn đi. Thiếu chút nữa mất mạng rồi, nhưng đái ỉa tại chỗ, mặt đầy kinh hoàng.
Vân Lang phải ra sức trấn an Đại Vương, nó mới ngoan ngoãn để người ta trói, vì nó nghĩ đây là trò chơi thôi.
Lưu Triệt tay cầm cọng cỏ lau thong thả đi qua bên đám Vân Lang, chửi khẽ " ngu xuẩn", rồi lên loan giá, được tám tên hoạn quan vác đi khỏi vùng hoang dã này.
Hoàng đế đi rồi, Công Tôn Ngao đứng lên, ngạo nghễ nhìn Trương Thang:” Ông định làm thế nào?”
Trương Thang đủng đỉnh đáp:” Mỗ và chư vị không thù không oán, chẳng thể nào cả, muốn thế nào phải xem bệ hạ.”
Tào Tương rung vai một cái, sợi dây thừng buộc lỏng lẻo rơi ra ngay, chạy đi cởi trói cho Hoắc Quang và Đại Vương:” Để chúng về nhà.”
Trương Thang lắc đầu:” Bọn chúng cũng có phần, sao có thể bỏ qua.”
Hoắc Khứ Bệnh lớn tiếng nói:” Tội của Hoắc Quang tính lên người ta, tội con hổ tính cho Vân Lang.”
Trương Thang cười ha hả:” Nếu thế thì được, chư vị chúng ta đi thôi.”
Tào Tương nhíu mày:” Đi đâu?”
- Tào hầu chớ gấp, bệ hạ đã phân phó rồi, chư vị phải lao dịch ba mươi ngày, sắp lập thu, nước Vị Thủy dâng cao, dân phu Trường An đã được triệu tập đi sửa đê. Thủy hành đô úy muốn năm trăm lao dịch quét dọn, tu sửa cung thất Thượng Lâm Uyển mà không kiếm được dân phu, đánh phái chư vị đi thôi.
“ Có tên thích khách bị bắt, Trương công nhớ tra hỏi hắn.” Vân Lang nhắc:
Trương Thang lắc đầu:” Vừa xong trông coi không cẩn thận, hắn đã tự tận rồi.”
Công Tôn Ngao nghe thế thì gầm gừ:” Phó tướng của lão phu đâu, không phải là đã tự sát rồi chứ?”
“ Quả nhiên không hổ là lão tướng sa trường.” Trương Thang không trả lời chỉ nói một câu đầy ẩn ý:
Công Tôn Ngao thở phì phò một lúc tự giật đứt dây trói đứng dậy, đi qua bên Vân Lang nói nhỏ:” Cứ tưởng Vân thị ngươi được bệ hạ che chở chứ, sớm biết thế lão phu mạnh tay lâu rồi.”
Vân Lang cũng chẳng đáp, Lưu Triệt đối xử với Vân thị, đâu đơn giản như tên mãng phu này nghĩ được.
Ý chỉ của Lưu Triệt không ai có thể làm trái.
Bởi thế năm trăm sáu mươi ba người ngoan ngoãn tiếp nhận tiểu lại của Thủy Hành đô úy điều phái, đi dọn dẹp cung thất ở Thượng Lâm Uyển.
Thượng Lâm Uyển rất rộng, có tổng cộng có ba sáu uyển, mười hai cung, ba lăm quan, trong đó có Tư Hiền Uyển, Bác Vọng Uyển để Lưu Triệt chiêu đãi khách khứa, diễn tấu âm nhạc và ca hát có Tuyên Khúc cung, xem đua chó, đua ngựa câu cá thì có Khuyển đài cung, Tẩu cẩu quan, Tẩu mã quan, Điều ngư quan.
Các loại kỳ hoa dị thảo phương nam như xương bồ, sơn khương, quế, long nhãn, tân lang và các loại cây mang từ Tây Vực về trồng ở Phủ lệ cung.
Rất nhiều cây cối trong hậu viện Vân thị tới từ Phủ lệ cung.
Lượng lớn cung uyển như thế song không có đủ người chiếu cố, bởi thế nhiều cung uyển tồn tại trên giấy nay đại bộ phận đều cũ nát. Thêm vào Lưu Triệt quanh năm chỉ tới ở Trường Môn cung, nên những cung uyển kia gần như bị lãng quên hết rồi.
Chẳng biết năm nay lên cơn gì mà lại nhớ tới, thế là đám Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Vân Lang bị phái tới Bồ đào cung quét dọn trừ sâu, ai nấy đều sởn gai ốc.
Tên tiểu lại khốn kiếp đó cực kỳ biết phân phối nhân thủ, những người địa vị ngang ngang nhau được phân vào một đội, như thế dù Tào Tương lười biếng cũng chẳng đùn đẩy được việc cho ai.
Bồ đào cung tất nhiên là nơi trồng nho.
Nho ở Bồ đào cung mọc như cỏ dại, đám ngu xuẩn ngay cả chuyện bắc giàn cho nho cũng không biết, để mặc dây nho bò lằng ngoằng trên mặt đất. Một số cây men theo tường, cột, leo lên ngóc nhà, thế là nho treo lủng lẳng khắp nơi.
Nơi này không được chăm sóc từ lâu, thành thiên đường của chim chóc và vài loài thú nhỏ, khung cảnh rất thích hợp làm bối cảnh cho mấy bộ phim kinh dị.
Tào Tương ngắt một quản ném vào miệng, vừa cắn một cái nhổ ra như chớp, mặt nhăn nhúm mãi mới nói lên lời:” Chua không chịu nổi.”
Vân Lang bắt tay ngay vào công việc, cắm một cái cột xuống đất lắc đầu nói:” Nho nhà ta năm đầu kết quả cũng vừa chua vừa chát, phải liên tục cắt tỉa cành lá, cho những loại nho khác nhau chiết cành, tốn công chăm sóc mất năm năm trời mới vừa miệng được một chút.”
“ Thứ này đem từ Tây Vực về thế nào, giờ y nguyên như vậy, kết quả được đã là không tệ, nói gì tới ăn, nhưng loại nho này đem ủ rượu rất tốt. Tư Mã Thiên suốt ngày chỉ trích ta đem lương thực nấu rượu, giờ tốt rồi, toàn đồ vứt đi, chúng ta hái tự ủ rượu thôi.”
Nghe nói tới ủ rượu là đám tửu quỷ lên tinh thần ngay, rượu nho ở Đại Hán giá như vàng, ra sức xúi bẩy Vân Lang làm rượu nho, chỉ là đến khi Vân Lang miêu tả quá trình phức tạp rườm rà, liền mất hứng, uể oải dọn cầm công cụ tạm một chỗ để đặt chân.
Ngồi dưới giàn nho râm mát uống trà là hưởng thụ không tệ, đuổi tên tiểu lại đi, mấy huynh đệ ngồi cầm bát trà chẳng ai nói câu nào, bốn bề là rừng hoang chỉ có tiếng chim chóc ríu rít.
“ Chuyện này từ đầu tới cuối đều quỷ dị.” Hoắc Khứ Bệnh lên tiếng phá vỡ im lặng:
“ Công Tôn Ngao không đủ bản lĩnh để bố trí một màn tinh diệu như thế này.” Vân Lang nói tiếp:
“ Từ khi nào mà Công Tôn Ngao lại có quan hệ tốt như thế, Tả đại doanh và Tế liễu doanh đều giúp hắn, tên này xưa nay thô lỗ cục cằn, người trong doanh còn chẳng ưa hắn nữa là.” Tào Tương nhận xét:
“ Toàn là mãnh tướng, khi đó ta bị vây trong trận không cách nào thoát.” Lý Cảm trầm tư:
- Ngựa của bọn chúng đều là tuấn mã nữa.
Chẳng ai ngốc hết, sau khi tổng kết nhiều điều đáng nghi như vậy, tự giác đứng lên làm việc, không bàn chuyện này nữa.
Khi mọi manh mối đều hướng về Lưu Triệt thì nó không còn là âm mưu quỷ kế nữa rồi, mà là thủ đoạn chính trị.
Vân Lang không tin cái gọi là quân thần phụ tử gì hết, y chỉ tin vào thực lực, đáng tiếc, ở Đại Hán này, xét thực lực của Lưu Triệt cũng là vô địch.
Không dám kiếm chuyện với Lưu Triệt, nhưng cần phải làm rõ nguyên nhân vì sao hắn làm thế.
Mỗi ngày trời tối, mấy huynh đệ lại nằm khểnh thì thầm bàn tán nguyên do.
Có rất nhiều khả năng, nhưng cái nào cũng không đầy đủ chứng cứ, cũng không rõ các sự kiện xảy ra tiếp sau đó, thế là cả đám sống ù ù cạc cạc qua ngày.
Bị nhốt trong Bồ đào cung, hoàn toàn cách tuyệt với bên ngoài, cái tên tiểu lại mang cơm đến thì bị câm.
Không biết hắn câm thật không, tóm lại là từ lúc hắn xuất hiện không nói câu nào, cho dù bị Tào Tương đã buồn chán phát điên đánh dở sống dở chết cũng chỉ rơi nước mắt.