Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 668 - Q4 - Chương 122: Vô Huynh Đệ, Bất Viễn Chinh. (8)

Q4 - Chương 122: Vô huynh đệ, bất viễn chinh. (8) Q4 - Chương 122: Vô huynh đệ, bất viễn chinh. (8)

Vân Lang lấy cả thẻ hương mộc mang từ Lĩnh Nam tới, bảo bối có thể đuổi muỗi ra để dụ dỗ, Hoắc Khứ Bệnh lấy ra một viên trân châu to như quả trưng vịt, tên tiểu lại khấu đầu tạ ơn rồi chạy mất dạng, làm đám huynh đệ thối mặt nhìn nhau, sau đó cười lăn cười bò.

Dù sao thì không phải vô ích, Vân Lang muốn có thùng gỗ, được tiểu lại đưa tới mười mấy thùng, có thể bắt đầu đại nghiệp làm rượu nho rồi.

Tào Tương tận mắt chứng kiến Vân Lang nhảy vào thùng gỗ dẫm nho nát bét, hơn nữa trước đó y còn không rửa chân, hắn thề Vân Lang làm rượu nho ngon cỡ nào thì hắn cũng không đụng vào.

Vân Lang không thèm để ý, cứ việc mình mình làm, Lý Cảm thấy chân mình mùi vị tốt nhất liền hào hứng tham gia quá trình dẫm nho.

Nho dẫm nát toàn bộ, Vân Lang đậy nắp, bảo tư lại về nhà mình lấy đường, hôm sau đường đưa tới, chỉ huy mấy huynh đệ cho đường vào thùng gỗ nguấy thật mạnh.

Đến lúc này đám Hoắc Khứ Bệnh mới nhận ra Vân Lang không đùa, y định làm rượu nho thật. Bởi đường là thứ cực quý hiếm, đường trắng càng là thứ chỉ có Vân thị sản xuất ra được một số ít, người Trường An muốn ăn đồ ngọt chỉ có mạch nha hoặc là mật ong.

A Kiều coi thường thứ đường ép từ rau ra của Vân thị, nàng có rất nhiều đường mía, nhiều tới mức chẳng bao giờ nàng dùng hết.

“ Thế là ủ được rượu nho à?” Tào Tương thấy Vân Lang chuyển thùng gỗ tới chỗ râm mát xong không thể ý tới nữa, hỏi:

“ Ừ, nếu làm thứ rượu mà đám Hồ thương khoe có thể để trăm năm không hỏng, để càng lâu càng ngon như thì ta không làm được, nhưng làm thứ để uống có mùi vị rượu nho được thì đơn giản thế thôi, vài ngày có thể uống được rồi.”

“ Ngươi chắc thứ rượu nho do chân ngươi mà A Cảm dẫm thành uống vào sẽ không chết người chứ.” Tào Tương mỉa mai:” Một lần A Cảm cho chân xuống ao rửa, có cá chết nổi lên đấy.”

“ Không, nói không chừng mùi càng thuần.” Vân Lang cười rất tươi.

Tào Tương càng thêm nghi ngờ:” Ngươi làm cho ai uống?”

“ Ngươi nói đi.” Vân Lang nháy mắt:

“ Ta không nói.” Tào Tương tức thì toát mồ hôi, sau đó như trúng tên vào mông, chạy mất dạng:

Nếu có thể Vân Lang muốn hạ độc chết Lưu Triệt thì Vân Lang làm ngay, cái tên khốn kiếp nhỏ nhen hẹp hòi ấy, bất kỳ ai ngỗ nghịch ý, hoặc làm hắn may may khó chịu là đều bị báo thù, không có ngoại lệ.

Như lần trước Vân Lang và A Kiều chỉ trao đổi sau lưng hắn, hắn liền ôm nàng ngay trước mặt Vân Lang ...

Vân Lang dám khẳng định, Lưu Triệt sở dĩ làm chuyện này là muốn tất cả mọi người biết, bất kể bọn họ làm gì, đều vẫn trong trò chơi do hắn tạo ra và thao túng.

Chẳng có âm mưu nào ở đây hết, hoàn toàn không có, chỉ là một trò chơi hắn thể hiện trí tuệ và quyền lực tuyệt đối của mình.

Hắn muốn đối phó với Hoàng thị lâu rồi, chắc chắn là thế, không ai hiểu rõ tổ tông hắn lợi dụng đất Thục, lập nên đế quốc Đại Hán ra sao hơn hắn.

Nhiều năm qua đế quốc di chuyển trọng tâm tới Trường An thích hợp làm kinh sư hơn, thế nhưng đất Thục vẫn là trọng địa ảnh hưởng lớn tới Đại Hán.

Hoàng thị giống như dây leo, quấn lên cây đại thụ chọc trời Lưu thị, từ hoàng hậu, Tang Hoằng Dương thậm chí cả như Trương Thang đều có dây mơ rễ má liên quan.

Lưu Triệt làm sao chấp nhận được.

Trước kia Hoàng thị quấn lấy chân hoàng thái hậu, là người duy nhất có thể kiềm chế được Lưu Triệt.

Bây giờ Lưu Triệt cuối cùng cũng có thể ra tay với ân nhân cũ rồi, nhưng hắn cần danh chính ngôn thuận, vì thế bày ra trò chơi dùng Vân thị khó nhằn để Hoàng thị ngày một lún sâu hơn vào bẫy, khi Hoàng thị cùng đường làm liều, hắn liền ra tay.

Dù không biết hết bố trí của Lưu Triệt, Vân Lang dám khẳng định hiện giờ ở ngoài kia Hoàng thị hẳn gặp họa diệt vong rồi.

Còn Lưu Triệt chắc chắn đang hưởng thụ khoái trá của mưu kế thành công, cái tâm thái nắm thiên hạ trong tay ấy, đoán chừng chính là nguyên nhân khiến hắn tửu sắc bao năm vẫn trường thọ.

Cái gì trẻ trung cũng không bằng tâm thái trẻ trung.

Tháng Tám Trường An, trời sau mùa mưa ngắn, thời tiết quay lại nóng như lửa, rượu nho Vân Lang ủ sau năm ngày đã có vẻ thành rồi.

Nhìn Vân Lang dùng lụa dày lọc rượu nho đỏ chót, thơm mát, dù Tào Tương cũng muốn uống.

Rượu lọc rồi vẫn hơi đục, dù là vậy cũng là không khác với rượu nho tiến cống là bao, tất nhiên không cách nào so được với rượu nho đời sau, về cơ bản có thể gọi nó là rượu nho.

“ A Lang, ngươi nói xem, có phải rượu nho trước kia chúng ta uống đều là do chân dẫm mà thành sao?”

Vân Lang suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:” Đúng vậy đấy, dùng chân dẫm là tiện nhất, ta còn nghe kể mỗi khi tới mùa nho chín, người phiên bang làm một cái thùng gỗ lớn, sau đó nam nữ nắm tay nhau ca vũ, vừa chúc mừng thu hoạch, vừa làm rượu nho.”

“ Ọe ...”

Vân Lang mặc kệ Tào Tương nôn khan, đáng đời lắm, ai bảo cứ khoe được uống rượu nho do phiên bang tiến cống.

Có điều thứ rượu nho này còn chưa đủ bắt mắt, vì thế Vân Lang đập thêm mười mấy quả trứng gà, chỉ lấy lòng trắng, đổ vào thùng gỗ rồi nguấy tiếp.

Sau khi lọc thêm lần nữa, rượu liền trong hơn nhiều, vốn một số vật nhỏ lơ lửng trong rượu đều bị lọc hết, cả thùng rượu nho biến thành màu đỏ thẫm, trong như bảo thạch.

Vân Lang múc một thìa, đưa lên mũi ngửi, uống thử một ngụm, vị nho rất thuần, chua chua chát chát, nhấm kỹ còn có vị ngọt, đáng lẽ khử hết đường đi càng thuần, nhưng Vân Lang không biết làm.

Hơn nữa nho ở đây không cho đường, chẳng ủ ra được rượu nho, mà là dấm nho.

“ Ngươi, ngươi ... uống thật à?” Tào Tương trái tim tan nát, nhìn Vân Lang ngây ngất uống rượu nho, thấy bụng lộn tùng phéo.

Vân Lang chỉ ký hiệu nhỏ trên thùng gỗ bảo với đám huynh đệ:” Thùng này do ta lấy tay bóp nho, yên tâm mà uống, còn những thùng do ta và A Cảm dùng chân dẫm thì đem đi tặng.”

Nghe thế Tào Tương là tên đầu tiên chạy tới uống, vừa suýt xoa vừa tiếc nuối:” Có thêm đá thì tuyệt.”

Mấy người khác cũng không chậm hơn, lấy bát ăn cơm ra múc.

Khi mặt trời lặn, tên tiểu lại tới đưa cơm phát hiện ra trong cung Bồ đào hương rượu ngào ngạt, mấy tên tửu quỷ thì nằm vắt vẻo một người một nơi ngáy như sấm.

Ngửi hương rượu, tên đó tới bên thùng nho, nhìn thứ rượu đỏ sậm mà thốt lên một tiếng kinh ngạc, sau khi cân nhắc, quyết đoán đánh xe ngựa tới, dùng hết sức bình sinh vận chuyển mười thùng rượu nho, sau đó nhanh chóng đánh xe rời đi.

Cảnh tượng đó lọt cả vào mắt Vân Lang, khẽ nhếch môi cười, yên tâm nhắm mắt ngủ.

Chỉ cần là con người sống trong quần thể lớn thì không cách nào thoát khỏi ràng buộc của quyền lực, mà người khiến Vân Lang có nhận thức rõ ràng về quyền lực nhất là Lưu Triệt.

Trải qua vô số giáo huấn cả máu và nước mắt, Vân Lang phải thừa nhận, ở thế giới này hắn là thần.

Ngươi có thể khinh bỉ hắn giống như Tư Mã Thiên, có thể căm hận, thóa mạ hắn như vô số người khác, nhưng vạn vạn lần đừng để Lưu Triệt biết được.

Ở dưới quyền một người như thế lâu sẽ dần dần trở nên biến thái.

Cho nên loại biến thái ở Đại Hán nhiều vô kể, người thân phận càng cao quý, càng ở gần Lưu Triệt thì tỉ lệ biến thái càng nghiêm trọng.

Ví như A Kiều, Vệ Tử Phu, hay như Trường Bình, Tào Tương, mỗi người đều có mặt biến thái, loại tâm lý áp ức ấy phải tìm cách phát tiết, biểu hiện ra ở A Kiều là chút ám muội nho nhỏ mà nàng thường thể hiện với Vân Lang. Dù ở bất kỳ tình huống nào, lập trường nào, kể cả lợi ích, tình nghĩa, A Kiều sẽ chỉ có thể lựa chọn đứng về phía Lưu Triệt, thế nhưng không thể ngăn được nàng có chút pháng khảng trong lòng.

Vân Lang biết thế nên không dám sinh ra chút ảo tưởng nào với A Kiều, cũng biết nếu không giải tỏa được áp lực này thì mình cuối cùng cũng biến thành kẻ biến thái, bất kể thế nào y không chịu để Lưu Triệt áp chế ở trí tuệ, nên bày ra bẫy nho nhỏ, phát tiết phẫn nộ trong lòng.

Một ngày bị Lưu Triệt bị chọc giận tám lần, không thể không nghĩ cách điều hòa.

Bình Luận (0)
Comment