Ngày hôm sau tỉnh rượu, Tào Tương theo thói quen đi tìm số rượu nho bị Vân Lang trà đạp kia, kết quả tìm khắp nơi chỉ có nửa thùng rượu mà hôm qua uống thừa, số còn lại bị lấy hết.
“ Quân chó má nào lấy rượu của gia gia.” Tào Tương vừa rống lên, sau đó tái mặt, chạy đi túm cổ Vân Lang lay như điên:” Rượu mất rồi, mất rồi.”
Vân Lang đẩy kẻ phá quấy giấc ngủ của mình ra, bực bội nói:” Mất rồi thì thôi, nơi này nhiều nho như vậy, chúng ta làm số khác là được, la hét cái gì chứ?”
“ Nhưng mà số rượu đó, ta sợ, ta sợ là bị … bị cữu cữu của ta lấy đi mất rồi ....” Tào Tương lắp ba lắp bắp, chỗ này tới ba vị quan nội hầu, kẻ nào to gan lớn mật dám lấy trộm, đáp án quá dễ dàng:
“ Thì cứ để bệ hạ lấy, không sao.”
Nghe giọng điệu hời hợt của Vân Lang, Tào Tương không hoảng nữa, ngồi xuống bên cạnh thì thầm:” Ngươi biết trước rồi phải không?”
“ Ta biết cái gì?”
“ Ngươi biết số rượu đó sẽ bị tên tiểu lại khốn kiếp lấy đi mang cho cữu cữu ta.”
“ Chả biết gì hết.” Vân Lang phủ nhận một cách trơ tráo:
“ Được rồi, ta cũng không biết gì hết.”
Trong lòng Tào Tương hết sức mâu thuẫn, vừa không muốn cữu cữu uống nước rửa chân của Vân Lang và Lý Cảm, lại có kỳ vọng nho nhỏ, tóm lại là vô cùng hỗn loạn.
Chuyện này Tào Tương cũng không muốn để huynh đệ khác lo lắng, nên chôn vùi ý nghĩ cổ quái thật sâu.
Người đưa cơm tới, nhưng không phải là tên tiểu lại kia nữa.
Vân Lang đứng trước cửa Bồ Đào cung nhìn đồng hoang rộng lớn bên ngoài, không có ai trông coi bọn họ, nhưng họ không dám đi qua đại môn này, đó là chỗ đáng sợ của quyền lực.
Lưu Triệt nói rồi, dám bước ra khỏi Bồ đào cung nửa bước đánh gãy chân, tuyệt đối không phải là nói đùa, Vân Lang nếu dám không nghe lời cảnh cáo của hắn là có người tới đánh gãy chân, không ai cầu xin được.
Làm trái lời hắn là phạm pháp, và nghiêm trọng hơn là hành vi thách thức quyền uy của hắn.
Suốt hai mươi mấy ngày trời, bọn họ xử lý hết so nho trong cung, không những thế chỗ tổn hại trong điện đường này.
Bồ đào cung bỏ hoang đã lâu, qua tay năm người buồn chán đã thay đổi hẳn.
“ Nơi này kỳ thực không tệ.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ cái cột lớn, tựa hồ thực sự thích nơi này:
“ Thích thì xin bệ hạ, dù sao cung điện này chẳng có ý nghĩa gì.” Vân Lang quay sang cười, chỉ cần là thứ mình đổ mồ hôi vì nó, dù chẳng đẹp đẽ gì cũng đáng quý trọng:
Tào Tương ngáp dài:” Đồ của hoàng gia có thể đem đốt, có thể để mục nát chứ không cho phép nhòm ngó.”
Vân Lang ồ một tiếng, kỳ thực y cũng biết đấy, chẳng qua là hay quên, tới thế giới này lâu như thế, vẫn có vài chuyện chẳng thể quen được.
Đến trưa A Kiều xinh đẹp rạng rỡ dẫn một đám người tới Bồ đào cung, quan sát kỹ nơi này gật gù:” Coi như làm việc chăm chỉ.”
Tào Tương tới gần cười nịnh:” Quý nhân, chỗ này đã dọn dẹp xong, phải chăng ...”
A Kiều không thèm để ý tới hắn mà nhìn Vân Lang:” Không ngờ ngươi biết cả cách làm rượu nho của phiên bang, đúng là xem thường ngươi.”
Vân Lang vội khiêm tốn:” Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi.”
“ Bệ hạ uống xong còn khen ngon, nếu có tài nghệ này, vậy không vội rời khỏi đây làm gì, đem hết nho ở đây ủ thành rượu rồi đi cũng không muộn.”
Tào Tương mặt trắng bệch.
“ Bệ hạ còn nói để các ngươi ở đây là khoan dung lắm rồi, đáng lẽ thả các ngươi ra ngoài mới hả giận, may mà ngươi làm ra rượu nho ngon, bệ hạ mới không làm quá.” A Kiều phất tay, một đám cung nhân đánh xe ngựa chở đồ đạc vào:” Ta chuẩn bị xong dụng cụ làm rượu nho cho các ngươi, trốn ở đây không tệ, nay ngoài kia nhìn đã phiền.”
Tới đây đám Hoắc Khứ Bệnh đều hiểu số rượu nho biến mất kia đi đâu, nghe tới rượu nho một lần là lòng nhồn nhột, Hoắc Khứ Bệnh là tên đường hoàng nhất bọn vì thế đi lên chắp tay:” Xin quý nhân bẩm với bệ hạ, rượu nho lần trước là đồ thí nghiệm, không thể nói là ngon, xin bệ hạ đừng uống nữa, đợi bọn thần lập tức làm rượu mới.”
A Kiều hứng thú hẳn:” Còn ngon hơn nữa được sao?”
Tào Tương lập tức mang rượu khác tới cho A Kiều xem.
A Kiều nhìn rượu đỏ trong veo đựng trong bát sứ trắng đã thích mắt, nhấp một ngụm:” Đúng thế thật, bớt đi vị chát, hơn nữa càng trong hơn.”
Lý Cảm nãy giờ cố người thu lại nhỏ tẹo, như sợ người ta nhìn thấy mình, vội vàng nói:” Đúng ạ, làm sao để bệ hạ uống loại tàn thứ phẩm, bọn thần đi chọn nho ngon nhất, làm rượu ngon nhất.”
Nói xong xách cái sọt trúc lớn chạy luôn.
Sự tích cực quá mức của Lý Cảm không khiến A Kiều nghi ngờ, được làm rượu cho hoàng đế là vinh diệu cực lớn.
Triệu Phá Nô, Tạ Ninh cũng lấy sọt hái nho, A Kiều ra hiệu cho ba người kia ngồi xuống, tay ôm bát sứ đẹp đẽ chứa rượu nho:” Một tháng trước, Trung quân phủ thái úy Lý Tức vì chống đối bệ hạ đã bị tước chức vị, sớm hơn nữa hai tháng, Vương Ôn Thư thành đô thứ sử, Trương Đại Tượng trở thành thứ sử Hán Trung.”
“ Khi Lý Tức bổ nhiệm làm Kiếm Các tướng quân, dẫn sáu nghìn binh tướng, phong tỏa nơi đó, Vương Ôn Thư tới Thành Đô, mang theo rất nhiều tội tù, đại bộ phận phạm tội buôn bán nhân khẩu, trong đó có một kẻ tên Quách Giải, các ngươi hẳn là biết.”
Cả ba im lặng gật đầu.
Vân Lang càng lạnh lưng, chẳng trách nào Hoàng thị lại cuống lên nhờ cậy hết người này tới người khác xin hỏa giải với Vân thị, cuối cùng còn mạo hiểm ám sát y, hiển nhiên đã cho rằng toàn bộ là bố trí của y.
A Kiều thở dài:” Toàn bộ người bối phận già của Hoàng thị cúi đầu nhận tội, vài nhân vật trọng yếu tự sát tại chỗ, tài sản tìm được chưa bằng một nửa, Vương Ôn Thư vì chuyện này nổi điên truy lùng con cháu Hoàng thị đào tẩu.”
“ Vẫn còn hậu họa.” Vân Lang nói câu này đầy lo lắng, trong lòng ngầm khinh bỉ Lưu Triệt chuẩn bị bao lâu như vậy không làm ăn ra hồn:
A Kiều không chú ý:” Trong triều vốn phản đối chuyện này, từ khi Vương Ôn Thư tìm ra chứng cứ Hoàng thị mưu phản thì không ai nói gì nữa, ai có thể ngờ Hoàng thị nho nhỏ cất dấu hai nghìn bộ giáp, vũ khí cung nỏ vô số, lại còn do Trác thị làm ra ...”
Vân Lang nói ngay:” Trác Cơ sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt với trong nhà rồi, không dính líu gì nữa.”
“ Ồ, không dính líu gì nữa à?” A Kiều mỉa mai:” Vương Ôn Thư tới Thục, người đầu tiên quy thuận là Trác Vương Tôn, còn huy động sáu nghìn gia phó hỗ trợ đắc lực có công, ngươi đã không nhận thông gia thì không được hưởng công rồi.”
Vân Lang chắp tay một cái xin tha, đồng thời cũng thở phào.
“ Quan viên đất Thục bị Vương Ôn Thư bắt quá nửa, bệ hạ đang thiếu người, vì thế Thái học phải khai học vào tháng chín, trước đó sẽ có vô số bậc hiền lương tới kinh thành, đều là do địa phương tiến cử, học hai năm ở Thái học, sau đó dựa vào sở trường mà phân phối quan chức chứ không trực tiếp làm quan như trước nữa.”
“ Vân Lang, người ta nghe nói chủ ý xấu này của ngươi, đang đợi ngươi ra để tranh luận đấy, có muốn ra ngoài không?”
Vân Lang kiên quyết lắc đầu:” Không ra, thần còn bận làm rượu nho cho bệ hạ.”
A Kiều cười lớn, chỉ mấy thùng lớn:” Thế mới là ngoan, ta mang nhiều đường tới lắm, yên tâm làm rượu nho đi. Nhiều loại người thực chẳng hiểu ra sao, nghĩ rằng làm quan dễ vậy à, tùy tiện kiếm ít thanh danh, làm bài văn chua lè, vậy là có thể làm quan? Bổng lộc chỉ dùng nuôi người biết làm việc.”
Nói cho cùng thì Lưu Triệt đang muốn tăng cường thống trị thôi.
Một hệ thống quan viên có thể chấp hành hữu hiệu mệnh lệnh đưa ra sẽ giúp hoàng đế củng cố quyền lực càng sâu rộng hơn.
Nếu chính sách tốt, với bách tính mà nói là có phúc, nếu như bất hạnh gặp thời kỳ chính trị hắc ám thì đây là mở đầu tai họa.
(*) Đình úy mấy chục năm trời không tiến bộ, lại tìm ra khôi giáp trong nhà người ta rồi, bác nào đọc Gia Phụ Hán Cao Tổ sẽ hiểu câu này. Không phải mình quảng cáo chứ, đọc Gia Phụ rồi mới đọc Hán Hương sẽ thấy thú vị cực.