Nơi có Vân Lang cơ bản không thiếu món ngon.
Ban cưu, gà rừng, thỏ hoang ở trong Bồ đào cung nhiều không kể hết mà Triệu Phá Nô là cao thủ dùng đá săn thú.
Thấy A Kiều không hề có ý rời đi, nướng ban cưu, hầm gà là chuyện tất nhiên.
Có bao nhiêu cung nô tới đây như vậy thì chuyện lặt vặt không cần đám Hoắc Khứ Bệnh làm việc nữa, chỉ có Lý Cảm là không tới ăn, một lòng hái nho cho hoàng đế.
Rượu nhạt phải có món mặn, rượu vàng cần nhạc vũ, còn rượu nho phối với tâm tình.
A Kiều rất thích rượu nho mới do Vân Lang làm, bên trong có vị ngọt, mặc dù đó là do rượu chưa hoàn toàn lên men cùng y cho quá nhiều đường.
Nàng chẳng thích ban cưu nướng vàng, lại tỏ ra nhiệt tình khó tin với gà hầm, không giống nhiều quý phụ dè dặt giữ gìn, A Kiều luôn hết sức phóng khoáng tự nhiên.
Ăn cơm xong, A Kiều còn hứng thú tham gia quá trình bóp nát nho làm rượu, chỉ thế thôi mà đánh dấu một cái thùng, tuyên bố đó là rượu mình làm.
Tới chập tối mới A Kiều mới thỏa mãn lên xe về.
Khi toàn bộ Bồ đào cung chỉ còn lại sáu người, tất cả đều tự giác quên quá trình làm rượu nho trước kia, còn Lý Cảm rửa chân tới khi ngửi không có mùi nữa mới thôi, về sau thành thói quen khó bỏ.
Vân Lang vẫn không vui, vì sự việc hoàn toàn nằm ngoài khống chế của y, khi biết mọi thứ diễn ra đều trong toan tính của người khác, lòng khó tránh khỏi sa sút.
“ A Kiều quý nhân hôm nay hơi khác!” Hoắc Khứ Bệnh gối đầu lên hai tay nhìn trăng sáng bên ngoài:
“ Có gì đâu, chẳng qua là do cữu cữu ta phái tới thôi, cữu cữu ta ấy à, dù muốn cho ngươi cái gì cũng tát một cái bắt ngươi nhận lấy, không vui vẻ mà đưa đâu. Cho dù làm chuyện tốt cho chúng ta cũng không nói, nên mới phái A Kiều nói thay.” Tào Tương thở dài:
Lý Cảm giờ mỗi lần nhắc tới hoàng đế là thấy có lỗi, hắn là tên đơn giản tất nhiên không nghĩ đó là mưu mô của Vân Lang:” Thấy thế cũng tốt, chúng ta là thần tử, làm tốt chuyện trong bổn phận là tốt, đừng suy nghĩ nhiều.”
Loại chuyện này Triệu Phá Nô, Tạ Ninh không bao giờ tham gia, với họ mà nói quá xa vời.
“ Ta càng thích bệ hạ thẳng thắn với ta, bệ hạ ra lệnh, ta chấp hành là được, ta chẳng muốn tiến bao xa, chẳng cần thành cực phẩm nhân thần, chỉ muốn giết sạch Hung Nô sau đó vào rừng đi săn, sống tự do ...”
Tào Tương liếc nhìn Hoắc Khứ Bệnh:” Nên thế, vì mỗi lần ngươi phát biểu là huynh đệ bọn ta xúi quẩy, lần đầu phát biểu ý kiến thế là cả bọn bị đưa tới Bạch Đăng Sơn, vừa rồi ngươi mở miệng ra biến toàn bộ quân đội thành kẻ thù, bọn ta lại lật đật chạy theo. Khứ Bệnh, giờ sau đít huynh đệ ta là cả đống người rồi, phải biết giữ mình.”
Hoắc Khứ Bệnh bật mình ngồi dậy nói lớn:” Ta thà chiến tử chứ không sống tạm bợ cả đời, mai ta sẽ viết chiến thư cho bệ hạ, xin bệ hạ phái ta tới chỗ nguy hiểm nhất, thỏa sức bài binh bố trận, như thế ta mới khoan khoái.”
Vân Lang khẽ thở dài, lúc thiếu niên thì mộng tưởng ai cũng như nhau, Tào Tương thậm chí còn lừa lấy cung vệ của A Kiều, muốn giết địch lập công. Tới thanh niên giai đoạn thực hiện mộng tưởng liền xuất hiện khác biệt.
Hoắc Khứ Bệnh là tên cực kỳ cố chấp, lập chí là không thay đổi, còn Tào Tương đã thành chính khách, mộng tưởng thiếu niên thành trò cười.
Nghĩ lại bản thân, giống Tào Tương hơn, trên đời mấy ai kiên trì theo đuổi mộng tưởng.
“ Tướng quân, Lão Triệu này chẳng có bản lĩnh gì, thứ muốn có đều phải cưỡi ngựa cướp lấy, mai dâng thư, xin hãy cho mạt tướng ký tên cùng.” Triệu Phá Nô kiên định nói:
Tạ Ninh, Lý Cảm đồng loạt lên tiếng muốn ký tên.
“ Được.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn Vân Lang, Tào Tương:” A Lang, A Tương, vẫn câu nói đó, không có các ngươi ở hậu phương, ta không thể tập trung toàn bộ tinh lực cho chiến trận, phải lo lương thảo, phải lo vật tư, lo có kẻ ngáng chân. Ta chiến đấu, các ngươi trông nhà, thuận tiện lo liệu đường lui.”
“ Năm xưa Thái tổ Cao hoàng đế đoạt thiên hạ luận công, người xếp đầu không phải là Hàn Tín chiến công vô song, không phải là Trương Tử Phòng ở bên bày mưu tính kế, mà Tiêu Hà ở lại Hán Trung trông giữ hậu phương.”
“ A Lang, A Tương, đừng nghĩ ta tham công mạo hiểm, ta làm thế vì có đủ tự tin, ta có hai huynh đệ để gửi gắm cả tính mạng, vô huynh đệ, bất viễn chinh.”
…..
Nho ở Bồ đào cung bị hái hết, biến thành rượu.
Vì thế Bồ đào cung từ một cung điện hoang vu biến thành một trang viên chuyên làm rượu nho cho hoàng thất.
Vệ hoàng hậu vô cùng hoan hỉ, chuyên môn phái cung nô tới theo sau đám Vân Lang học cách làm rượu nho, sau khi nếm thử còn quyết định mở rộng phạm vi trồng nho để có thể làm nhiều rượu hơn.
Có ví dụ ở Bồ đào cung, Vệ hoàng hậu tự nhiên nghĩ rằng, nếu Bồ đào cung từ chỗ là gánh nặng biến thành nơi sản sinh lợi ích cho hoàng gia, vậy Phù lệ cung còn lớn hơn cả Bồ đào cung không lý do gì lại không thể, nếu như Phù lệ cung có thể trồng vải, vậy chỉ dựa vào thứ quả này cũng đủ chi tiêu toàn bộ cung uyển.
Thế nên Công Tôn Ngao đang phụ trách dọn dẹp sửa sang nơi này nhận trách nhiệm làm cây vải ra quả ...
Vân Lang nghe tin này thấy Công Tôn Ngao khó sống rồi, vải là thứ quả ngon ở Lĩnh Nam, đời sau ngay cả đám ma môn cuồng trồng cây cũng chẳng trồng nổi ở Quan Trung, nói gì tới bây giờ.
Chiến thư Hoắc Khứ Bệnh dâng lên không có hồi âm, nhưng vừa được thả ra là hắn tới thẳng đại doanh Kỵ đô úy, vứt bỏ mọi phiền nhiễu bên ngoài, chuyên tâm chuẩn bị viễn chinh.
Đối với người dựa vào tin tức kiếm ăn như Tào Tương, cô lập hắn với bên ngoài quá bằng giết hắn, khi vừa rời Bồ đào cung, hắn lập tức tới Trường An bổ xung lại.
Vân Lang khi đi ngang qua Phú Quý huyện nhìn thấy Trác Cơ đứng trên lầu gác, vẫy tay với nàng, thấy nàng cũng vẫy tay lại, mỉm cười cưỡi ngựa về nhà.
Bụng Tống Kiều đã to lắm rồi, một tay ôm bụng, tay vịn vào đại môn, nhìn thấy Vân Lang về, không kìm nổi nước mắt.
Vân Lang nhảy xuống ngựa, chẳng để ý tới người khác, áp tai lên bụng Tống Kiều, kêu lớn:” Láo quá, nó vừa đá ta này.”
Tống Kiều gạt nước mắt bật cười:” Nói linh tinh, một tháng nữa con mới động đậy được.”
Vân Lang đứng lên ôn nhu lau nước mắt cho nàng:” Không sao cả, giờ chúng ta có thể yên tâm mà sống rồi.”
Tống Kiều lắc đầu:” Phiền toái hơn thì có, A Kiều quý nhân đưa tới một trăm hai mươi thợ nhuộm.”
“ Của Hoàng thị sao?”
“ Vâng, phu quân, khi chàng không có nhà, thiếp sợ lắm, Trương Thang chém đầu mấy trăm người ở Dương Lăng ấp, thiếp sai Lương Ông đóng chặt đại môn, không cho ai ra vào.”
Đó là nguyên do Vân Lang không dám có chút liều lĩnh nào, trong nhà chỉ có mỗi mình y thôi, người ta chỉ cần nhắm vào y, khống chế y là xong, Vân thị coi như phế. Vì thế y cần bồi dưỡng cho Vân thị thêm lực lượng, tới khi trong Vân thị có hai, ba, bốn Vân Lang, người nào ra tay với y cũng phải dè chừng người khác phản kích. Đó chính là gốc to rễ dày, khó lay chuyển.
Để đạt được điều đó, người thời gian ra thì không còn cách khác.
Vân Lang nắm tay Tống Kiều dẫn nàng về phòng, ra sức dỗ dành, nàng đang mang thai, tâm tình biến động lớn không hề tốt.
Tống Kiều vẫn chưa hết lo lắng:” Phu quân, thời gian qua thiếp cứ nghĩ, chúng ta là người sơn môn, có lẽ không hòa hợp với thế giới này, đáng lẽ không nên ra ngoài mới đúng ....”
Thế này là nghĩ quẩn rồi, Vân Lang ôm lấy vòng eo lớn của nàng:” Cũng có lúc ta nghĩ như thế, có phải ta xuất sơn là sai lầm không, nhưng nghĩ lại, nếu không xuất sơn thì tất nhiên có thể sống tiêu dao tự tại, bình bình an an. Ngược lại như thế không gặp được nàng, cũng không có Vân Âm, không có sư muội, không có đám huynh đệ Khứ Bệnh, A Tương.”
“ Tổng thể mà nói thì được vẫn hơn mất, cho nên không cần oán trách, đã đi ra rồi thì chúng ta nên tích cực đối diện với thế giới này.”
(*) Lão Kiết lúc lơ đễnh lại có vài câu rất thấm, nên truyện của lão đọc càng chậm, càng nhấp nháp càng thấy thú vị. Truyện lão rất bình dân, nhưng giống như bát cơm bình thường chúng ta ăn, nhai kỹ thì thứ bình thường lại ra vị ngọt.