Vân Lang dỗ mãi mới làm bà bầu bình tâm lại, để nàng khỏi suy nghĩ chuyện đó nữa, hỏi:” Số công tượng kia nàng an bài thế nào?”
Tống Kiều dựa vào lòng Vân Lang:” Thiếp an bài họ ở xưởng đóng thuyền, Bình Già trông coi bọn họ, thiếp thấy bọn họ cũng sợ lắm.”
Vân Lang cau mày, Vân thị thời gian qua cùng Hoàng thị đối đầu không ai không biết, giờ đưa cả đám người Hoàng thị tới đây, ai mà biết được trong đó có kẻ nào mang mưu đồ gì trà trộn vào không, hơn nữa tiếp nhận hết đám người này sẽ biến Vân thị thành người được lợi, là mục tiêu báo thù cho cá lọt lưới của Hoàng thị:” Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi xem đám công tượng kia, nếu dùng được thì nhân, nếu không cải hóa nổi thì đuổi đi là được.”
Vừa mới thay quần áo ra ngoài thì thấy Vân Âm dẫn Đại Vương đứng chặn cổng, khoanh tay trước ngực đầy giận dỗi.
Đi tới bế khuê nữ lên, muốn hôn một cái, Vân Âm quật cường quay đầu đi.
“ Cha đi đánh kẻ xấu dẫn theo Tiểu Quang, không dẫn con đi.” Vân Âm phụng phịu:
Vân Lang cười ha hả, cứ hôn chụt một cái lên má bầu bầu của khuê nữ:” Được, lần sau đánh kẻ xấu, cha sẽ dẫn theo hổ con của nhà ta.”
“ Thật không?”
“ Tất nhiên”
Vân Âm rất nghiêm túc:” Vậy cha thề đi, không giữ lời bị sét đánh chết.”
“ ...” Vân Lang á khẩu, y có chút bóng ma với sét đánh, không dám thề:
Vân Âm bị Tống Kiều kéo đi, đứa bé này khóc váng nhà, lần đầu gặp phải kẻ lừa đảo, còn là chính cha mình, làm nó đau lòng lắm.
Lương Ông, Bình Già đợi đã lâu, đến khi hầu gia vỗ về Đại nữ xong mới lên định nói.
Vân Lang xua tay:” Vừa đi vừa nói.”
“ Từ khi hầu gia bị bệ hạ nhốt vào Bồ đào cung đã xảy ra rất nhiều việc, chủ yếu là ở Thục, Vương Ôn Thư giết người ở Thành Đô tới đỏ mắt, gia chủ Hoàng thị trước khi chết thề độc, không diệt Lưu Hán, chết không nhắm mắt.”
Vân Lang nhìn Bình Già:” Thế thì liên quan gì tới ta?”
“ Trưởng tử Hoàng Lỗ của ông ta thề, con cháu Hoàng thị phàm còn một hơi thở thì không bỏ qua cho Vân thị.”
Vân Lang vừa bực mình vừa buồn cười:” Cách cục quá nhỏ, không bằng cha hắn, chẳng trách Hoàng thị bị diệt.”
Bình Già chắp tay:” Tiểu nhân được tin, rất nhiều con cháu Hoàng thị, trong đó có cả nhân vật trọng yếu dự liệu được tình thế không ổn đã đào thoát khỏi Thục, tiểu nhân cho rằng nhà ta nên tăng cường lực lượng, theo thông lệ cũ, chỉ cần không quá ba nghìn người là được.”
“ Đây là chủ ý của ai?”
Lương Ông trả lời:” Sáu ngày trước Trương công tới kiến nghị với lão nô. Trường Bình công chúa cũng cho rằng, Vân thị nên theo lệ cũ của tướng môn, tiếp nhận lão binh thương tàn về phủ, còn nói đã bàn với Đại tướng quân, không lâu nữa sẽ có lượng lớn võ sĩ thoái ngũ tới nhà ta.”
Vân Lang dừng chân vỗ cây hòe bên đường, hít sâu một hơi, đúng là cơ hội tới cùng nguy cơ:” Nhà ta cuối cùng cũng phải đi vào con đường này rồi, Lương Ông, thay ta mời Trương công ba ngày sau tới Vân thị uống rượu.”
Lương Ông vội vàng đi làm việc.
Bất kể Trường Bình, A Kiều hay Trương Thang đều hi vọng Vân thị trở thành gia tộc lớn, nên tận dụng mọi cơ hội, dùng hết khả năng giúp đỡ Vân thị, để Vân thị có thể trở thành đồng minh có thể dựa vào.
Điều này y rất hiểu.
Cái chết của hoàng thái hậu với bách tính và đại đa số quan viên trừ thời gian để tang thì không có chút ảnh hưởng nào, nhưng với Lưu Triệt, nó là thay đổi mang tính bước ngoặt. thời đại thống trị tuyệt đối của Lưu Triệt tới rồi, bọn họ đều ý thức được sẽ có thay đổi.
Trước đó Vân Lang đã có một kế hoạch hoàn chỉnh để chuyển tiếp thế lực của Hoàng thị, đã đem bàn bạc với A Kiều rồi, nên mới cùng nàng đạt thành ý kiến thống nhất, để Lưu Cư lấy dánh nghĩa đứng đầu Thượng Lâm Uyển, dần dần chuyển hóa sản nghiệp Hoàng thị, tránh ánh hưởng tới bách tính.
Rốt cuộc Lưu Triệt lại dùng cách thô bạo nhất, đẫm máu nhất, làm việc không gọn gàng, khiến Vân thị giờ phải đối diện với dư nghiệt Hoàng thị, đúng như lời Công Tôn Ngao nói “Cứ tưởng Vân thị ngươi được bệ hạ che chở chứ!”, chính y từng có suy nghĩ này.
Vân Lang lòng đầy chặt suy nghĩ tới nơi bố trí tượng nô, một nhà kho rất lớn được dọn ra, hơn trăm thợ thêm vào gia quyến, bốn trăm người lấp kín gian phòng.
Biết tin hầu gia tới, gia phó đuổi bọn họ ra ngoài cửa nghênh tiếp chủ nhân mới, đợi phán quyết cuối cùng.
Những người này ăn mặc chỉnh tề, thân thể cũng khỏe mạnh, chỉ là ủ rũ như gà rớt nước, hai tay vì quanh năm tiếp xúc với thuốc nhuộm nên loang lổ đủ màu.
Vân Lang ngồi xuống ghế, trầm mặc rất lâu mới nói với một tượng nô già:” Nếu trong số các ngươi có ai không muốn ở lại thì có thể đi ngay bây giờ.”
Đám tượng nô hoang mang nhìn nhau, sau đó đưa mắt cầu khẩn nhìn Bình Già.
“ Hầu gia, tượng nô Trương Lan nói, chỉ cần ở lại Vân thị mà có miếng ăn, bọn họ không muốn rời đi.” Bình Già đã hỏi chuyện này trước rồi nên thuật lại ý tứ của tượng nô già:
“ Thế thì ở lại, mai sẽ an bài các ngươi tới xưởng nhuộm, chuyên tâm làm việc để trừ bỏ nô tịch, ai còn nhớ tới Hoàng thị thì đi đi, thanh trừng Hoàng thị là ý chỉ của hoàng đế, Vân thị ta chỉ liên quan một phần rất nhỏ trong đó.” Vân Lang vẫn đang suy nghĩ chuyện tăng cường thực lực cho Vân thị, không muốn mất thời gian ở đây nữa, đứng lên:” Nếu các ngươi có nhớ ân Hoàng thị, muốn báo thù thì tới đi, ta tiếp hết. Lời này ta chỉ nói một lần, về sau còn phát hiện ra bất kỳ kẻ lòng dạ bất chính, toàn bộ các ngươi sẽ phải chết cùng, thế thôi.”
Bình Già không ngờ gia chủ lại xử trí như thế, định lên tiếng, thấy sắc mặt Vân Lang không tốt liền ngậm miệng lại, đợi lúc khác thảo luận chuyện này.
Trường Môn cung vào mùa thu không thiếu cảnh đẹp, vẻn vẹn hoa cúc nở trước mắt đã đủ khiến người ta không rời mắt đi được.
Thế nhưng hoa cúc nở đẹp thế nào mà không ai thưởng thức cũng chỉ đành hướng trời xanh thương thân trách phận.
Tâm tình A Kiều cũng như thế, Lam Điền theo cung nữ chạy tung tăng khắp nơi đùa giỡn, tiếng cười trẻ thơ như chuông gió reo vui, nàng lại không có tâm tình tham gia vào đó, mắt ngây ra nhìn cung đăng.
Thiếu niên phu thê già thành bạn, đây không phải là câu nói xuông, nó giải thích quan hệ phu thê vô cùng sâu sắc.
A Kiều bước vào thời kỳ rực rỡ cuối cùng của nữ nhân rồi, sắc suy ân rời, đây là chuyện quá bình thường ở hoàng gia, nàng không mong gì hơn có thể tận dụng thời cơ cuối cùng này chuyển hóa phu thê thành tình thân.
Nhưng Lưu Triệt không tới Trường Môn cung nữa, một tháng trước hắn mê mệt một ca cơ, ở lại Chương Đài cung suốt một tháng.
Đại Trường Thu lo lắng nhìn A Kiều, ông ta sợ nàng đi vào vết xe đổ trước kia, nhưng không có cách nào cả.
Thánh tâm khó lường ...
Lam Điền cười khanh khách nhào vào lòng A Kiều, đánh thức nàng khỏi trầm tư, bế khuê nữ lên hôn một cái, trái tim băng giá tựa hồ chớp mắt sống lại.
“ Đại Trường Thu, bảo với Vân Lang, ta muốn một bài tiểu khúc, lấy dáng vẻ vừa rồi của ta làm đề, nhanh lên.”
Đại Trường Thu từ góc khuất đi ra:” Có phải quý nhân muốn ngâm cho bệ hạ nghe.”
A Kiều lắc đầu:” Không phải, là ngâm cho ta nghe, sau này ta có hát cũng chỉ cho mình nghe thôi.”
Đại Trường Thu cúi đầu nói nhỏ:” Quý nhân đừng giận.”
“ Ta không giận, hầu hạ bệ hạ bao năm rồi, cũng được bệ hạ sủng ái bao năm rồi, còn muốn gì nữa, so với Vệ thị đã là hơn rất nhiều. Sau này không thể coi bệ hạ là trượng phu nữa, nên đổi phương thức chung sống khác rồi, ta thấy hai từ đồng bọn mà Vân Lang từng nói là tốt nhất.”
Đại Trường Thu nhìn A Kiều chơi đùa với Lam Điền vui vẻ, không dám chắc nàng nói thật hay không khẽ lắc đầu rời đại điện.