Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 672 - Q4 - Chương 126: Nội Chính Bất Quyết Hỏi Vân Lang.

Q4 - Chương 126: Nội chính bất quyết hỏi Vân Lang. Q4 - Chương 126: Nội chính bất quyết hỏi Vân Lang.

Khi Đại Trường Thu tới Vân thị thì Vân Lang giống như đa số thời điểm khác, y một mình nằm trên ghế tựa, ngây ra nhìn trời xanh, con hổ to lớn nằm dưới, được y dẫm chân mát xa một cách vô thức.

Con hổ không thích ông ta, nên ông ta vừa tới thì nó đứng lên bỏ đi.

Vân Lang cũng lười ngồi dậy, thuận tay chỉ ấm trà.

“ Hoàng thị to lớn như vậy vì hầu gia mà tan thành mây khói, còn tưởng ngài đang đắc chí.”

Vân Lang lười nhác đáp:” Có gì mà tự mãn, Hoàng thị do bệ hạ giết, lợi ích bệ hạ lấy, liên quan gì đến ta?”

“ Vậy thì cũng nên náo nhiệt chút chứ trầm lắng thế này không nên.”

“ Ta thà thành con cá muối trù nương phơi nắng trên thừng.”

Đại Trường Thu kéo ghế lại gần:” Nếu sống buồn chán quá thì nhân cơ hội này cưới Hồng Tụ đi, trong phòng có người mới nói không chừng khoái hoạt hơn.”

“ Đừng có đưa chủ ý thối, Hồng Tụ đi lấy nước rồi, nó đang vui vẻ, đừng cho rằng mình muốn tốt cho người ta mà tùy tiện phá vỡ hạnh phúc của họ.”

Đại Trường Thu nghển cổ tìm Hồng Tụ không thấy, chỉ thấy cả bầu không khí uể oải bao chùm. Gia chủ lười biếng, con hổ lười biếng, ngay cả phó nhân đa số cũng tìm chỗ râm mát nằm, cả nhà chỉ thấy cái thủy xa kia vẫn miệt mài quay tròn.

Chưa từng có cái nhà nào thế này.

“ Vừa rồi A Kiều quý nhân cũng giống ngài ngồi ngây ra thế này, chắc là nhớ bệ hạ, sau đó tỉnh lại chặt đứt tơ lòng, muốn ta tới hỏi ngài, có thể dùng dáng vẻ vừa rồi của quý nhân để làm bài thơ kỷ niệm không?”

“ Thế à?” Vân Lang muốn vỗ tay vì A Kiều, nàng đúng là nữ tử không tầm thường, nam tử có mới nới cũ là bản tính rồi, vây cánh nàng đã thành, vẫn còn truy cầu ân sủng của Lưu Triệt thì là hạ thừa:

Giai nhân cuốn rèm châu

Ngồi đó đôi mày chau

Lệ sầu hoen khóe mắt

Nào biết giận ai đâu.

Đại Trường Thu gật gù lẩm mấy lượt:” Còn tên?”

“ Để nương nương tự đặt tên đi, bài ca này tặng nàng, ít nhiều cũng là một giai thoại.”

Đại Trường Thu đã có thứ mình muốn đứng dậy cáo từ:” Sau này hầu gia nên thận trọng hơn, quý nhân muốn lên tiếng với bệ hạ không còn dễ nữa.”

Vân Lang phất tay ý bảo biết rồi.

Người khác có mới nới cũ là bản năng, Lưu Triệt có mới nới cũ là vì nhu cầu chính trị.

Hắn thấy mình và A Kiều đã gần gũi quá lâu, sức ảnh hưởng của nàng đã quá lớn, bất kể hắn thích A Kiều nới mức nào chăng nữa, ép mình rời xa nàng là chuyện tất nhiên.

Nhìn khắp lịch sử, đế vương thành công đều là người tàn nhẫn với bản thân.

Đến chiều tối, xe ngựa của Tô Trĩ đi qua cửa, đang ủ rũ chống cằm lên cửa sổ xe, nhìn thấy Vân Lang tức thì mừng rỡ ngẩng đầu dậy, va vào gờ trên cửa sổ, vừa kêu đau vừa reo hò chạy lên lầu nhảy thẳng vào lòng y, ôm lấy cổ sau đó hít mấy hơi mơi thỏ thẻ:” Sư huynh của muội về rồi.”

Câu nói này ngọt ngào hơn bất kỳ lời tình tứ nào, Vân Lang tức thì từ trạng thái cá muối trở nên tươi sống.

“ Lương Ông, Lương Ông, bảo với trù nương, hôm nay ta muốn ăn chân giò, đừng để da bị nát ấy nhé.”

“ Vâng ạ.” Lương Ông lập tức hớn hở chạy xuống bếp:

“ Sửu Nương, Sửu Nương, chuẩn bị nước tắm cho ta …. đúng là cái thùng gỗ đó, phải có túi thơm, cánh hoa nữa, à thêm ít muối, gọi Thành Nương kỳ lưng cho ta.” Tô Trĩ cũng phấn chấn ra một trang mệnh lệnh, quyến rũ nhìn Vân Lang:” Có muốn tắm với muội không?”

Vân Lang sầm mặt:” Vốn định thế, ai bảo muội hô ầm ĩ như vậy còn làm ăn được gì, thôi ta đi tắm một mình.”

“ Muội đi với Vân Âm, này hổ, mày có đi không?” Thấy Đại Vương chở Vân Âm đi lên, Tô Trĩ vứt bỏ Vân Lang, hôn nhanh một cái rồi reo hò chạy đi kéo theo Vân Âm và Đại Vương, vui vẻ như đứa trẻ con:

“ Muội ấy chưa bao giờ rủ thiếp tắm cánh hoa.” Tống Kiều rót trà mát cho Vân Lang:

“ Ai bảo lần trước nàng đánh muội ấy thảm như thế, không thích nàng là đương nhiên.”

“ Do vị trí của thiếp định sẵn là không ai thích, chàng nhìn đám hạ nhân kia, khi ở cạnh thiếp thân thì im thin thít, Tiểu Trĩ vừa về là cười như đóa hoa.” Tống Kiều có chút buồn bực:” Thật vô lý, Tiểu Trĩ mà bực mình là đánh mắng người khác chẳng nể nang gì, vậy mà phó dịch cứ thích muội ấy. Thiếp thân chưa bao giờ nặng lời với ai, bọn họ lại không dám nói chuyện với thiếp, còn có bà tử bị thiếp gọi tới đã run lẩy bẩy.”

Vân Lang nhìn Tống Kiều ghen tỵ mà phì cười:” Nàng không vui thì đến ta còn nơm nớp lo sợ, nói gì tới người khác.”

“ Thiếp nào dám giận dỗi trước mặt hầu gia ngài, ngài nói thiếp thân thành gì thế?”

“ Không phải, ta thấy đây mới là không khí gia đình bình thường, rất tốt.” Thấy Tống Kiều ân cần đi lấy hoa quả tới, Vân Lang xua tay:” Được rồi, được rồi, tính nàng vốn lãnh đạm, không cần vờ hiền huệ, như thế này là tốt, tính ta quá ôn hòa, trong nhà cần người khiến người khác sợ mới được. Vân thị sắp thành đại gia tộc, đối nhân xử thế sẽ càng phức tạp hơn. Bây giờ trong nhà nàng thấy ai cần trọng dụng, ai cần cái vào đâu thì cài, thắt chặt hàng rào, sói mới không dễ vào nhà.”

Tống Kiều thở dài đặt đĩa hoa quả xuống, ngồi bên Vân Lang:” Trước kia thiếp phân chia nhân thủ trong nhà thành nội ngoại, khi ít người còn được, cùng với phó dịch càng nhiều, những người tới sau toàn bộ an bài ở ngoại viện. Nay ngoại viện đã hơn một nghìn ba, chưa tính sắp tới chàng còn muốn tăng thêm gia tướng bộ khúc, nhiều người như thế, mình thiếp không chiếu cố hết. Tiểu Trĩ lại là đứa không trông cậy được, dùng người khác thì chàng không muốn.”

Vân Lang nhíu mày:” Người khác?”

“ Thì tiếng xấu chàng gánh hết rồi, không thể để phí, nếu chàng muốn, thiếp phái một cái xe đón cô ta tiến môn là được.”

Vân Lang kéo Tống Kiều vào lòng, định lật nàng lại đánh mông, chợt nhớ ra đây là bà bầu, đành buông ra mắng:” Nàng ngốc thật hay giả ngốc? Trác Cơ tiến môn sao? Nàng ấy mà tiến môn, nàng không sống yên được đâu. Ai cũng nói Trác Cơ là ngoại thất của Vân Lang ta, ngoại thất thì nuôi ở ngoài là thích hợp nhất. Nhà ta bình yên bao nhiêu năm rồi, lại ít phân tranh, mọi người đều quên phải tính kế người khác ra sao. Tào Tương nói nhà ta là cái hang thỏ.”

“ Trác Cơ lại là con hồ ly, cho vào hang thỏ làm gì có kết quả tốt, chưa nói sau lưng Trác Cơ còn có lão già Bình Tẩu, năm xưa ta còn bị họ gài bẫy không ít lần, nàng và Tô Trĩ khác gì thịt đưa tận miệng. Tới lúc đó dù ta có thiên vị nàng, nàng cũng không khống chế nổi hạ nhân đâu, chỉ có đường lui về phòng ngủ thôi.”

Tống Kiều cười tủm tỉm:” Chưa chắc, thiếp làm sai, chàng tối đa đánh mông thiếp một cái, Trác Cơ làm sai, e không đơn giản phải không? Chàng không thấy nhà ta giống hoàng gia sao, Trác Cơ là A Kiều quý nhân, thiếp thân là Vệ hoàng hậu, địa vị của Trác Cơ còn hay mất chỉ trong một ý niệm của chàng, còn thiếp là danh chính ngôn thuận là đại phụ.”

“ Khi xử lý Tiểu Trĩ, thiếp còn không mềm lòng, chỉ cần Trác Cơ tiến môn, cung phải ngoan ngoãn thôi.”

Vân Lang vuốt ve khuôn mặt khó tránh khỏi xuất hiện vết rạn lờ mờ, yêu thương hôn một cái:” Đấu tranh quyền thuật, địa vị cao chưa chắc đã thắng, nếu không năm xưa Vệ hoàng hậu không thể thành hoàng hậu. Học vấn trong này rất sâu, nàng không dự liệu được đâu, trước kia ở Truyền Cơ Thành yên tĩnh, gả cho ta rồi, trong nhà lại đơn thuần, nàng chưa từng tiếp xúc với mưu ma chước quỷ bên ngoài.”

“ Trong nhà đơn thuần chút vẫn hơn, nếu nhà ta mà biến thành hoàng cung thì ta tức chết.”

“ Nàng phân nội ngoại như trước là được, liệt kê danh sách sản nghiệp trong nhà, xem cái nào có thể đem trao đổi, cái nào có thể kỳ vọng phát triển, cái nào có thể tùy thời cắt bỏ. Thứ không thể cắt bỏ thì sát nhập nội viện, phần còn lại giao hết cho Lưu Bà, Bình Già quản lý. Kiếm được danh tiếng thì nàng thưởng, kiếm được tiền thì nàng chia phần, ngược lại thì xử phạt, khi cần bỏ thì cứ cắt bỏ. Chuyện ở nội viện, nàng, Hồng Tụ, Lương Ông xử lý, không hiểu thì hỏi ta, ta không muốn nội viện hỗn loạn.”

“ Sống, quan trọng nhất là ở thư thái, đừng gây thêm phiền toái cho bản thân.”

Bình Luận (0)
Comment