Tống Kiều chăm chú lắng nghe, từ lòng trượng phu bò dậy, hào khí vạn trượng vỗ bàn:” Được, để bọn họ thấy thủ đoạn quản gia của thiếp.”
Vân Lang bật cười, đây là lần đầu Tống Kiều giở thủ đoạn với y, rất là đáng yêu, nể mặt nàng có thai, tha cho nàng một lần, để nàng đắc ý vì kế thành, ghi nợ lại rồi tính sổ sau.
Dám lấy chuyện xấu của mình ra để lập kế, đúng là to gan hơn rồi.
Tô Trĩ tắm rửa sạch sẽ trắng trẻo thơm tho chạy tới, theo sau là Vân Âm cũng trắng trẻo thơm tho ... cùng với Đại Vương.
Trước tiên là Vân Âm nhào vào lòng cha, sau đó Tô Trĩ cũng chen vào, Đại Vương thấy thú vị cũng gầm một tiếng nhảy lên.
Rầm!
Thế là toi mất cái ghế yêu thích.
Đến giờ ăn cơm, Hoắc Quang ướt sũng xuất hiện, theo phó phụ đi thay quần áo, rồi về than với sư phụ:” Lưu Cư là thằng ngốc.”
Vân Lang xoa đầu:” Lời này không nên nói, con hiểu mà.”
“ Nhưng đệ tử sợ ở bên cạnh nó lâu cũng biến thành thằng ngốc.”
“ Vậy nó ngốc thế nào?”
Hoắc Quang làm một điệu bộ vung vẩy tay rất tức cười:” Nó lúc nào cũng bảo là tương lai sẽ thành thái tử, hỏi con có muốn làm gia thần không? Con không thèm trả lời nó, nó thưởng vàng cho con ...”
“ Vậy vàng đâu?”
“ Con thưởng cho Mao Hài đi ngang qua rồi, năm nay hắn giúp nhà ta thu hoạch không ít lương thực, nên thưởng.”
Vân Lang gật gù:” Vậy vì sao con lại bị ướt, ngã xuống kênh à?”
“ Không ạ, là Lưu Cư ngã xuống kênh, con sợ nó chết đuổi nhảy xuống vớt, kênh chỉ ngập tới lưng con thôi mà nó uống tới mấy ngụm nước, vớt nó lên rồi, nó lại thưởng cho con một đĩnh vàng.” Hoắc Quang nói tới chỗ phẫn nộ, đặt bát cơm xuống, lấy đĩnh vàng ra:” Còn là vàng do nhà ta đúc.”
Nhà người khác dạy trẻ con đều yêu cầu trẻ con phải quý trọng tài phú, cho rằng như thế mới rèn được cho trẻ con một thói quen sinh hoạt tốt.
Vân Lang dạy trẻ con đều nói, tiền là một loại công cụ, công cụ là thứ đem dùng, chứ không phải cất đi.
Vì thế trong mắt Vân Âm và Hoắc Quang, vàng chỉ là một trong số vô vàn công cụ, thứ đó không có giá trị, giá trị thực sự là ở lương thực, tơ lụa, là các đồ dùng công tượng chế tác ra, là đất đai sinh trưởng lương thực.
Vân thị hiện giờ vẫn đúc vàng, chủ yếu là làm mới vàng cho nhà khác, mà xưởng thì do Hoắc Quang quản lý, mỗi tháng vàng qua tay nó rất nhiều, nên vàng với nó chẳng là gì.
Chuyện dùng vàng thu mua lòng người thì nó làm suốt, đến lượt người khác dùng với mình thì nó lại phẫn nộ.
Trẻ con tức giận đều ăn rất tốt, Hoắc Quang lại đang tuổi lớn, Tô Trĩ chỉ ăn da, còn lại thịt chân giò bị một mình Hoắc Quang ăn sạch.
Vân Âm thấy vậy cũng muốn ăn, bị cha nghiêm khắc ngăn cản.
Hoắc Quang ăn thịt nhiều là vì Hà Sầu Hữu đã bắt đầu chính thức dạy nó võ kỹ, mỗi ngày tiêu hao rất nhiều sức lực, ăn nhiều thịt là tốt, như thế mới khiến thân thể như giá đỗ của nó trở nên khôi ngô.
Nữ hài tử thì thôi đi, xã hội này yêu cầu bề ngoài nữ tử lúc nào cũng cao hơn nam tử, Vân Lang không phải người cực đoan cho rằng tốt gỗ hơn tốt nước sơn, có vẻ ngoài xinh đẹp hoặc chí ít là ưa nhìn, luôn mang lại lợi thế.
Không cho Vân Âm ăn nhiều cũng là yêu cầu của Hà Sầu Hữu, từ những chi tiết nhỏ Vân Lang nhận ra, lão già này cực kỳ am hiểu nữ nhân, chẳng biết kinh nghiệm đó ở đâu ra, khiến Vân Lang càng thêm tò mò về thân thế Hà Ngọc Thụ.
Khi Vân Lang đã nghĩ thế thì Hà Ngọc Thụ đang không ngừng khấu đầu trước sơn cư của Hà Sầu Hữu.
Hà Sầu Hữu không nói một lời, Lưu Cư đứng bên cạnh nhìn.
Rất lâu sau Hà Ngọc Thụ ngẩng đầu lên, cung kính nói:” Mai đệ tử lại tới.”
Hà Sầu Hữu không từ chối cũng không đồng ý, vẫn thong thả ăn cơm, tựa hồ chẳng nghe thấy chuyện xảy ra bên ngoài.
Hà Ngọc Thụ và Lưu Cư men theo đường nhỏ quanh co rời sơn cư, tới chỗ rẽ mới thở dài.
Lưu Cư kéo áo Hà Ngọc Thụ, đợi hắn ngồi xuống ngang với mình mới hỏi:” Ông ta hận ngươi à?”
Hà Ngọc Thụ vuốt phẳng áo của Lưu Cư, nói:” Trước kia ông ta nói nô tài là hi vọng của ông ấy, sau khi nô tài tiếp cận hoàng hậu, ông ta liền vô cùng phẫn nộ.”
Lưu Cư tin tin nói: “ Ta có thể thưởng cho ông ta rất nhiều vàng, giống như hôm nay thưởng cho Hoắc Quang, ông ta sẽ thay đổi chủ ý.”
Hà Ngọc Thụ lắc đầu:” Với một số người, vàng vô nghĩa.”
“ Hoắc Quang rất thích vàng, ngươi cũng thấy rồi, hắn nhận được vàng vui vẻ thế nào. Ta giả vờ ngã xuống kênh, hắn cũng nhảy xuống cứu đầu tiên, đó là tác dụng của vàng.”
“ Dùng vàng kết giao không ổn, điện hạ có thể thưởng hắn vàng, người khác cũng có thể, muốn mua chuộc được Hoắc Quang, điện hạ nên dùng thứ hắn không thể từ chối.”
“ Ví như?”
“ Cái đó điện hạ nên xem hắn thích gì.”
Lưu Cư tiếp tục bước đi, nhìn Vân gia trang tử phồn hoa tươi đẹp trước mắt:” Trang viên này không nên thuộc về thần tử, mà nên thuộc về hoàng tộc mới đúng.”
Hoàng Ngọc Thụ vội nói:” Hoàng tử không nên đoạt nó, mà nên hàng phục nó.”
“ Ý ta là thế.” Lưu Cư gật gù như ông cụ non:” Nhưng mà Vân Lang có vẻ không thích ta, tới giờ ta mới gặp y một lần.”
“ Điện hạ đừng giận, không phải Vân hầu không thích điện hạ đâu, gia tộc lớn là như thế, vì lớn, nên họ không cần mạo hiểm, địa vị của hoàng tử chưa xác định, bọn họ sẽ đứng ở ngoài nhìn. Thông thường bọn họ đợi hoàng tử đăng cơ, khi đó mới biểu thị ủng hộ, tuy thu loại không nhiều, nhưng an ổn.”
“ Tào Tương vì sao không thuyết phục Vân Lang ủng hộ ta, còn cả biểu ca Hoắc Khứ Bệnh của ta, vì sao cũng lãnh đạm với ta?” Lưu Cư giận dỗi nó có rất nhiều huynh đệ thân tộc, nhưng không ai thích ở gần nó:
Hà Ngọc Thụ an ủi:” Bất kể Trưởng công chúa hay Tào thị, Hoắc thị, Vân thị, họ đều có lập trường riêng, chỉ có nô tài một lòng vì hoàng tử, khi điện hạ thành hoàng đế, nô tài chính là lão tổ tông. Nếu như hoàng tử không thể thành hoàng đế, nô tài cũng sẽ phải đi theo người tới đất phong hoang vu sống cả đời, còn hoàng hậu sẽ buồn bã trong thâm cung mà chết.”
Từ khi Lưu Cư bắt đầu hiểu chuyện tới nay, lời cảnh cáo như vậy luôn lởn vởn trong đầu nó, không chỉ Hà Ngọc Thụ, ngay cả mẫu thân nó cũng hay nói như vậy.
Lưu Cư nắm chặt tay:” Ta nhất định sẽ làm thái tử.”
Hoắc Quang cuối cùng cũng ăn no.
Vân Lang vỗ đầu đệ tử:” Đi chơi đi, đừng học quá nhiều, biết chơi cũng là một cách học đấy, chỉ cần đừng leo cây bắt sóc là được, con không bắt được nó đâu.”
“ Con sẽ bắt được.”
Hoắc Quang vốn định trốn về phòng đọc sách, nghe thế vội vàng đáp một câu rồi chạy xuống lầu, lần này quyết định triệu tập đội quân trẻ con của mình, hôm nay không bắt được hai con sóc đáng ghét kia không thôi:
“ Sao con không đi chơi?” Vân Lang thấy khuê nữ không đi cùng Hoắc Quang thì lạ lắm:
Vân Âm lắc đầu ngay:” Con không thích bọn trẻ bẩn thỉu.”
“ Chúng đâu có bẩn?”
“ Lát nữa chúng sẽ bẩn, sau đó còn bị đánh.”
“ Vậy chơi với mấy cô bé.”
“ Con không thích, chúng suốt ngày học thêu, sau đó nói chuyện rồi vờ che miệng cười, trông ngu lắm.”
Vân Lang gãi đầu:” Vậy thường ngày con chơi với ai, cả ngày có mỗi lúc này là rảnh rỗi, chẳng lẽ con thích theo Tư Mã sư phụ học chữ.”
Vân Âm rối rít giơ hai tay lên xua, không nói lên lời.
Thế mới đúng, kỳ thực hồi bé Vân Lang cũng chẳng thích đi học, nói chính xác không có mấy đứa bé thích học.
“ Con thích tìm Hồng Tụ tỷ tỷ, học hát.”
Vân Lang rất ủng hộ sở thích này của khuê nữ, Hồng Tụ có thiên phú lớn về ca hát, chỉ là đứa bé này không thích hát lắm, Vân Lang thi thoảng nghe Hồng Tụ hát, giọng hát đó đúng là mê chết người.
Vân Lang hát cũng không tệ, ít nhất đủ biểu diễn với đám huynh đệ mỗi lần chè chén, đôi khi uống tới rồi còn phát huy vượt khả năng, được mọi người tán thưởng rầm rộ.
Giọng của Tống Kiều cũng rất tốt, nhưng nàng không thích hát, còn Tô Trĩ, chỉ cần cất tiếng hát, tới vịt cũng bị nàng dọa chết, thi thoảng Vân Lang thầm nghi ngờ, có phải Vân Âm bị Tô Trĩ ảnh hưởng ...
....