Hôm nay Mao Hài tổ chức một hoạt động hoành tráng, thuyết phục gia chủ dẫn mọi người ra ruộng rau.
Cải thảo cứ ngả ra đất như vậy không hay, hắn dùng rất nhiều cỏ bện thành thừng, định dùng dây thừng buộc cải thảo lại, xem có thể thay đổi hình dạng của nó không?
Vân Lang toàn lực ủng hộ nghiên cứu khoa học như thế, tuy thấy hơi muộn, nhưng muộn còn hơn không.
Cải thảo ngoài ruộng trông cứ như hoa sen màu xanh nở rộ, muốn khép từng cái lá của nó lại buộc chặt không phải là chuyện dễ, không cẩn thận sẽ làm gãy lá.
Khi mặt trời lên, ruộng rau Vân thị người chen lấn náo nhiệt, cải thảo năm nay trồng không nhiều, có trăm mẫu, hơn nghìn người tới, cho dù công việc này đòi hỏi tỷ mỉ, vẫn làm rất nhanh.
Chỉ một canh giờ là cả trăm mẫu ruộng rau đã được bó lại toàn bộ, trống thuận mắt hơn nhiều.
Trương Thang tới Vân thị làm khách từ hôm qua cũng tham gia hoạt động tập thể này.
Chỉ cần là con người đối diện với hoa màu sắp thu hoạch là sẽ thích, nhất là người từng bị đói như Trương Thang, ông ta lại thích những việc đơn giản như thế.
Vân Lang đứng trên bờ ruộng, cởi giày vỗ đất bị lọt vào trong, chân sảng khoái rồi, nhưng Trương Thang lại không muốn về, chỉ đồng ruộng ngàn dặm nói:” Đi dạo chút.”
Giày dính dính khó chịu, Vân Lang muốn về nhà tắm, nói chuyện gì hoãn lại sau, nhưng không cưỡng lại được ông ta, hai người dẫm lên lá cỏ còn ướt sương đi vào sâu trong đồng ruộng.
Bông cốc nặng trĩu đã cúi đầu xuống, năm nay cốc được mùa là chắc chắn rồi, ở đằng xa kê cũng đã có màu nâu hồng sắp chín.
Những thứ này vốn là lương thực chính, ở Vân thị bị mạch thay thế rồi.
“ Chỉ mới vài năm thôi muốn kiếm bát cơm kê đã khó rồi.” Trương Thang vuốt ve bông kê, cảm khái nói:
“ Kê ăn vào miệng cảm giác không tốt, sản lượng lại không bằng mạch, bị thay thế là điều hiển nhiên thôi.”
“ Sản lượng kê nhà ngươi trồng mùa hạ thu không cao bằng kê trồng mùa xuân thôi.” Ánh mắt Trương Thang hướng lên phía sườn đồi:” Chỗ xanh mướt kia chắc là rau cải?”
“ Đúng thế, mùa thu trồng rau cải, qua mùa đông, tới xuân lại mọc lên, tháng năm ngắm hoa cải vàng cũng là phong cảnh đẹp, khi đó sẽ mời Trương công tới ngắm cảnh uống rượu.”
Trương Thang cười:” Thật không so được, ở Quan Trung có nhà ai trồng rau cải thành cả cảnh đẹp như vậy.”
“ Ồ, có người đố kỵ với nhà ta à?”
“ Ai là không chứ? Ngay cả ta cũng đố kỵ.”
“ Thế thì dễ, đem toàn bộ gia sản của ngài đầu tư vào xưởng nào đó của nhà ta, mở rộng sản xuất, vài ba năm sau ngài có thể mua một viện tử, ít đất đai, nuôi gà vịt rồi, thêm hai ba năm nữa, dù không có bổng lộc, sống vẫn phú quý.”
“ Đầu tư? Từ này đúng là sát nghĩa, vậy thì ta đầu tư.” Trương Thang suy nghĩ một lúc:” Hiện ta có thể gom được hai trăm bánh vàng, nghe nói ngươi có xưởng in, thứ đó chắc chắn có tiền đồ, ta muốn đầu tư vào đó.”
“ Ồ, Trương công cũng quan tâm tới đạo kinh doanh à, sao ngài nghĩ xưởng in ấn nhà ta sẽ phát tài?” Vân Lang tò mò hỏi:
“ Ta biết ngươi đang in sách cho Thái học, đó là tàng thư hoàng gia, mỗi cuốn sách ngươi in một lần, chẳng phải hoàng gia có bao nhiêu sách thì nhà ngươi có bấy nhiêu sao? Người trong thiên hạ đều đợi sách để học, Vân thị có nhiều sách như thế, không phát tài mới là lạ.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới bên một tảng đá lớn, Vân Lang thấy nơi này khô ráo sạch sẽ, ngồi lên:” Trương công, cục diện của ngài bây giờ tệ lắm sao?”
Trương Thang vỗ vỗ tảng đá bị mưa gió làm nhắn thín đó:” Đúng thế, đám dư nghiệt của Trang Thanh Địch đang tìm ta tính sổ, còn nhớ tên Chu Mãi Thần bị ta đẩy tới Thụ Hàng thành không? Cứ nghĩ có thể vây khốn hắn ở vùng man hoang đó vài năm, ai ngờ tên đó thật lợi hại, biến Thụ Hàng thành thành nơi giàu có, ruộng tốt vạn khoảnh, năm nay đã có thể bao toàn bộ lương thảo của Bạch Đăng Sơn.”
“ Còn chưa hết, tên đó thông qua Đại Hà, mang hàng hóa Tây Vực liên tục đổ tới Quan Trung giúp nhiều huân quý kiếm lớn, công lai lớn như vậy, dù trước kia có tội cũng không ai để ý nữa.”
“ Trước kia hắn dâng thư bào chữa cho Trang Thanh Địch không ai coi ra gì, bây giờ thì khác, người ta là công thần, là thần tài nhiều người như vậy, tất nhiên là không ít kẻ muốn tranh thủ.”
“ Cứ nghĩ hắn muốn minh oan cho Trang Thanh Địch, không ngờ người ta không nhắc tới bệ hạ, một mực nhắm vào ta, nói ta là kẻ đầu sỏ bức tử Trang Thanh Địch. Lại liên lạc với Triệu vương Lưu Bành Tổ vốn có oán thù với ta, bới móc sai lầm của thuộc hạ ta, đồng loạt dâng thư đòi giết ta.”
Vân Lang thầm thở dài, Lưu Triệt đã tìm được một con chó mới hung hăng hơn nhiều, hành vi khát máu của Trương Ôn Thư trong chuyện xử lý Hoàng thị đã cho thấy điều đó.
Với tính bạc bẽo của Lưu Triệt, Trương Thang hết sức nguy cấp rồi.
“ Gia cảnh ta bần khốn, hai trăm bánh vàng vừa rồi còn là do bệ hạ vừa ban thưởng. Ta chết không hề gì, dù sao ta làm việc vì bệ hạ, giết người nhiều như thế, oan uổng chắc chắn là có, giờ bị oan uổng là đương nhiên. Nhưng không thể để lão mẫu chịu khổ, thê nhi không có nổi cơm áo phải không?”
Xưa nay Trương Thang luôn có nhận thức tỉnh táo về hoàn cảnh của minh, Vân Lang biết điều đó, chỉ không ngờ khi thực sự phải đối diện, ông ta vẫn thản nhiên.
“ Gần đây nhà ta nhân khẩu khuếch trương mạnh, có thể tiến cứ một hai quản sự yên tâm không?” Vân Lang sau khi cân nhắc, quyết định không tham dự vào chuyện của Trương Thang, ông ta nói không sai, ông ta đã giết người quá nhiều, giờ những người bị oan uổng đó kiếm được một người đứng đầu lên tiếng, cùng đòi lại công bằng, đây là đại thế.
Ai giúp ông ta là chống lại đại thế.
Thế nhưng Vân Lang chịu ơn Trương Thang không ít, mà Trương Thang xưa nay làm việc theo phép công, chưa bao giờ tư lợi, trong nhà sống gian nan chứ chẳng được lợi gì, vậy không đáng vì ông ta mà liên lụy.
Trương Thang chắp tay:” Vân hầu không sợ liên lụy à?”
“ Đương nhiên là sợ, nếu không sợ thì ta đã giúp ngài rồi, nhưng mà giúp ngài thì hậu quả quá nghiêm trọng, cho nên ta đành tránh nặng tìm nhẹ. Để nhi tử Trương công tới đây đọc sách, giúp ta quản chút việc, rèn luyện đối nhân xử thế, phụng dưỡng lão mẫu của ngài.” Vân Lang làm việc luôn có dự tính ổn thỏa:” Đợi Trương công xong đời rồi, chuyện cũng lắng xuống thì đưa hắn vào Thái học, có thể thành tài hay không phải xem những năm qua ngài dạy bảo ra sao.”
Trương Thang nghe những lời không thể thức tế hơn này ngửa mặt cười dài, cười tới chảy nước mắt, rồi khom lưng thi lễ:” Lễ này không phải vì Vân hầu giúp nhi tử Trương mỗ, mà chuyện tới thế này mà Vân hầu vẫn chân thành đối đãi với ta.”
Chỉ ba ngày sau Vân thị liền có khách tới.
Đó là một thiếu niên rất thanh tú, mười sáu tuổi rồi, thân cao bảy xích, xem như một thiếu niên không tệ.
Chỉ là quần áo quá cũ kỹ, Trương Thang đứng hàng tam công, nhưng nhà chẳng dư dả, một bộ vải gai đã giặt tới trắng bệch, nhưng không để chỗ nào bị sờn rách, cổ áo bằng lụa trắng càng không có lấy vết bẩn, giày vài cũng không dính bụi.
Khả năng được cha hắn dặn trước rồi, nên khi Đại Vương chạy tới dọa dẫm, hắn vẫn tỏ ra trấn định, bị bộ râu cứng nhưu bàn chải cọ vào tay, hai chân run cầm cập song vẫn kiên định đứng nguyên tại chỗ.
Hắn một mình cưỡi lừa tới Vân thị, quần áo ướt sương, rõ ràng đi cả đêm.
May mà đường tới Thượng Lâm Uyển bây giờ dù là đêm cũng có thương cổ qua lại không dứt, nếu không thiếu niên như thế đi đêm là món điểm tâm tốt cho dã thú.
Cục diện Trương Thang đang đối diện hẳn là nguy hiểm lắm rồi, nếu không ông ấy chẳng lập tức về nhà phái nhi tử tới ngay như thế.