Trương Thang có ba nhi tử, đại ca là Trương Hạ, lão nhị là Trương An Thế, lão tam là Trương Mẫn, vốn Vân Lang muốn ông ta đưa hai trong ba người tới, kết quả ông ta chỉ đưa Trương An Thế tới.
“ Vân thị có thể che chở ngươi bảy năm, vì cha ngươi che chở Vân thị bảy năm, trong thời gian này ngươi là một phần tử của Vân thị, ta đối đãi ngươi như con cháu trong nhà. Tàng thư lâu có thể tùy ý xem, có gì không hiểu hỏi môn khách, hoặc là tìm ta. Nếu muốn làm việc, có thể chọn sản nghiệp Vân thị để tham dự, nhưng không được coi đó là việc chính, việc chính của ngươi là học.” Vân Lang tuyên bố rõ ràng:” Chỗ ở của ngươi ở bên cạnh cư xá của Hoắc Quang, sau này dù rời đi, nơi đó vẫn thuộc về ngươi, cho ngươi đường lui cuối cùng.”
Trương An Thế quỳ xuống:” An Thế cảm kích bận tận, ngày sau có thành tựu, nhất định không quên ơn nghĩa trọng phụ.”
Trọng phụ vốn là cách xưng hô cổ rồi, hiện nay không mấy ai dùng nữa, Vân Lang vỗ vỗ vai:” Gọi ta là thúc phụ đi, thế sự vốn gian nan, nên phấn chấn lên.”
Trương An Thế rơi lệ:” Thúc phụ, chuyện cha cháu không cứu được nữa sao?”
“ Thế cục đã rõ ràng, bây giờ chỉ có thể kỳ vọng vào ân điển của bệ hạ thôi.”
Vân Lang vỗ về chốc lát, sau đó bảo Hoắc Quang dẫn Trương An Thế tới tinh xá, một mình ngồi ở ban công cảm khái không thôi.
Con người quả nhiên không thể chọn nhầm đường, Trương Thang ngay từ đầu đã dự liệu được kết cục của mình, mang hi vọng cầu may được hoàng đế che chở, kết cục vẫn là tàn nhẫn.
Hoắc Quang tính tình cô độc, không thích kết giao, làm việc giống ca ca, rất to gan, nếu có một hai hảo hữu chí giao cùng tiến cùng lui, sẽ tốt cho sau này.
Con người không thể sống quá ích kỷ, vì lý tưởng hoài bão của mình mà cuốn cả nhà vào.
Kết cục của Trương Thang thế đã là tốt rồi.
Tào Tương bế đứa bé bụ bẫm lượn lờ trước mặt Vân Lang suốt.
“ Ngươi xem, mắt Tông Nhi, cứ tròn xe nhìn thúc phụ nãy giờ.”
“ Xem xem, Tông Nhi tráng kiện chưa, đang đọ sức với Đại Vương đấy.”
“ Nghe thấy không, vừa rồi nó đọc thơ đấy, Tào thị lại xuất hiện kỳ lân rồi ...”
Vân Lang nhìn Tào Tông ưỡn người, vòi nước trong suốt bay ra, vọt qua cái bàn thấp, đái chính xác vào bát trà, cười khanh khách đắc ý, miệng y co giật, bản lĩnh này trẻ hai tuổi bình thường đâu có.
“ Nghe nói nhi tử của Trương Thang tới Vân thị rồi.” Tào Tương đợi nhi tử phát uy xong, gọi Hồng Tụ tới quét dọn chiến trường:
Vân Lang nheo mắt:” Sao, ngươi cũng định cho Tông Nhi tới Vân thị ở à?”
Tào Tương cười ha hả:” Đương nhiên, ta ở gần thì phải tranh thủ chứ.”
Vân Lang mỉa mai:” Tông Nhi chưa cai sữa phải không, thế thì đưa cả lão bà của ngươi tới mới phải.”
“ Cai rồi, cai rồi, hôm qua vừa cai, giờ chỉ uống nước cháo, canh trứng cũng được.” Tào Tương xoa đầu nhi tử:” Lão bà ta thì không đưa tới được, nếu không thanh danh của ngươi càng tệ.”
Vân Lang bóp trán:” Ta bảo ngươi đợi Tông Nhi sáu tuổi mới mang tới mà.”
“ Bằng vào cái gì, Tiểu Quang năm tuổi đã bị ngươi bế đi rồi mà, vì sao nhi tử ta sáu tuổi mới vỡ lòng?”
Vân Lang chỉ biết thở dài:” Nhi tử của Lý Cảm cũng đang trên đường tới đây hả?”
“ Chắc là sắp tới đấy.”
“ Các ngươi làm thế để làm gì?”
“ Nói thừa, Trương An Thế cũng tới rồi, con bọn ta sao có thể chậm chân.”
“ Hắn không phải đệ tử của ta, Trương Thang đối xử với ta không tệ, ta giúp ông ấy chiếu cố hắn bảy năm, thế thôi.”
Tào Tương gật gù:” Thế là đúng, con cháu mình còn chưa dạy hết, đâu rảnh dạy con nhà người ta. Thế nhé, Tông Nhi để ở chỗ ngươi.”
“ Cút xéo, Tông Nhi mới hai tuổi, lúc này chưa thể rời mẹ, sáu tuổi hãy nói, ta còn phải soạn giáo án chuyên giành cho trẻ con.”
Tào Tương bế nhi tử béo của mình lên, cười lớn:” Có câu nói này của ngươi là được rồi, có điều phải nói trước, không được dạy Tông Nhi như cách dạy Lưu Cư đâu đấy.”
“ Lưu Cư làm sao?”
“ Không sao, đứa bé đó tới phủ ta, nói là nhìn đủ rồi, muốn được ngươi đích thân dạy bảo.”
“ Ngươi tới làm thuyết khách à?” Vân Lang trừng mắt:” Sư phó của nó là Công Tôn Hoằng, không phải ta, điểm này phải phân biệt rõ ràng, nó nên thỉnh giáo Công Tôn Hoằng mới đúng, nếu ta vượt phận sự, sẽ làm người ta bất mãn. Ông ta đang muốn truyền thụ Nho học cho Lưu Cư, một thời gian dài nó không tới chỗ ông ta, ngươi bảo ông ta nghĩ gì? Hoàng hậu nghĩ gì vậy?”
Tào Tương không coi vào đâu:” Không học được Công Tôn Hoằng thì học Đổng Trọng Thư, mà cho dù không học Đổng Trọng Thư thì còn bác sĩ Thái học để học. Nho thuật là cứ thứ hàng bán đầy đường, có gì mà phải vội.”
“ Xem, A Cảm tới rồi, bà nó chứ, mới chín tháng mà hắn cũng đưa tới, có còn liêm sỉ nữa không?”
Đang nói chuyện thì lão đại Lý Vũ đã rầm rầm chạy tới thi lễ qua loa với Vân Lang và Tào Tương, sau đó bắt chước tiếng hổ gầm một tiếng lao vào Đại Vương ...
Lý Cảm bế tiểu nhi tử Lý Phương, chỉ Lý Vũ bị Đại Vương dùng móng buồn chán đè bẹp xuống sàn:” Sau này giao cho ngươi, đứa bé này đợi cai sữa sẽ đưa tới.”
Vân Lang nhìn Lý Vũ vùng vẫy dưới móng hổ:” Tám tuổi đưa tới.”
Lý Cảm cứu nhi tử ra:” Ấy chớ, ta sắp xuất chinh rồi, đứa bé này còn ở trong tay mẹ nó là thành hoàn khố ngay, ngươi giúp ta quản giáo vài năm đi.”
Vân Lang đau đầu không thôi:” Ngươi cũng nghe tới chuyện Trương An Thế rồi à?”
“ Không phải, là Đổng Trọng Thư mở đàn thu đồ, có một con hồ ly hóa thành người tới thỉnh giáo ông ta, đang đàm thoại thì con hồ ly nói: Sắp mưa rồi. Đổng Trọng Thư cách rèm nói : Ngươi không phải là hồ ly, ngươi là chuột nhắt., kết quả người đó biến thành hồ ly. Người Giang Đô đều coi ông ta là thần tiên, ông ta nói, Vĩnh An hầu mới là thần tiên. Ta nghe nói liền vội mang nhi tử tới ...” Lý Cảm kể xong nhìn Vân Lang chằm chằm như đợi y mọc ra ba đầu sáu tay vậy:
“ Có một ngày trong nhà có vị khách kỳ quái, ta không có nhà, Hoắc Quang thay ta tiếp khác. Vị khách rất vui tính, thấy Hoắc Quang đáng yêu, trêu nó : Hoắc gia tử biết một năm mấy mùa không?. Hoắc Quang đáp : Một năm tất nhiên có bốn mùa. Khách cười mà rằng: Sai rồi một năm có ba mùa.”
“ Hoắc Quang không hiểu, kiên trì nói một năm bốn mùa, khách thì dứt khoát nói một năm ba mùa. Tranh luận không ai chịu ai thì ta về, thấy thế liền hỏi nguồn cơn. Ta quan sát kỹ vị khách rồi gõ đầu Hoắc Quang nói: Một năm chỉ có ba mùa, con phải xin lỗi người ta đi. Hoắc Quang tuy không phục, vẫn theo lời ta xin lỗi. Khách cười lớn nói : Vốn nghe đồn gia chủ Vân thị là thần, hôm nay nghe lời đệ tử ngài, chẳng qua là thế mà thôi. Rồi nghênh ngang bỏ đi.
“ Hoắc Quang cho rằng ta thiên vị khách nên ủy khuất lắm. Ta giải thích : Vị khách kia vốn do châu chấu hóa thành, sinh ra vào mùa xuân, lớn lên vào mùa hè, chết vào mùa thu, chưa bao giờ thấy mùa đông. Con tranh luận với một người chỉ biết ba mùa, thật ngu không nói nổi. Ta không nói con sai, chẳng lẽ con định tiếp tục tranh luận với người chỉ biết ba mùa sao?" Vân Lang kể cho Tào Tương, Lý Cảm nghe xong, còn viết câu chuyện lại, giao cho Tào Tương:” Mười ngày sau toàn Trường An sẽ biết chứ?”
Tào Tương thấy bị xúc phạm:” Ngươi chẳng hiểu gì về lực lượng của ta hết, ba ngày là được.”
“ Câu chuyện của ngươi là chửi người ta đúng không?” Lý Cảm không hiểu:” Đổng Trọng Thư khách khí với ngươi lắm mà.”
Vân Lang bế Lý Vũ không cho nó đi kiếm chuyện với Đại Vương nữa, đặt cái bánh vào tay:” Ông ta nói ta giống thần tiên, nếu ta không làm chút việc giống thần tiên thì sao xứng với lời khen của ông ta?
Lý Cảm nhíu mày:” Ông ta muốn làm gì đây?”