“ Thông qua chuyện quỷ thần quái đản, tuyên giảng luận điệu thiên nhân cảm ứng, tìm người ủng hộ thôi. Thế nhân vốn không hiểu được học vấn trúc trắc, nếu dung hợp quỷ thần vào câu truyện, có thể lan truyền rất lâu. Người nghe ra thì hiểu hàm ý trong đó, người không hiểu tiếp tục truyền đi, tới tai người hiểu.”
“ Lão già đó thông qua tán dương ta, thực tế là sau khi ông ta làm một chuyện lợi hại mới nói ra, mục đích là đề cao bản thân, mang tới cảm giác vừa chân thật lại vừa thâm sâu, khiến người ta nghĩ, đó là câu khách sáo, là trưởng giả yêu quý hậu bối mà nói thôi.”
“ Đương nhiên còn muốn thông qua chuyện này để nói, người và trời có thể giao tiếp, thiên địa có linh hồn, thuận tiện buộc ta vào chiến xa của ông ta, dụng tâm rất ác độc.” Vân Lang phân tích cho Lý Cảm:
Lý Cảm xấu hổ nhìn Tào Tương có vẻ đã hiểu ý tứ đó từ lâu, may cùng là huynh đệ, không cần khách khí.
Tào Tương phất tay:” Truyện của A Lang là muốn bảo Đổng Trọng Thư, ông chỉ là con châu chấu sống tới mùa thu, là người ba mùa, chúng ta không cùng đường.”
Với Vân Lang mà nói người thế giới này đều là sâu mùa hè, họ nghĩ bay được là thần tiên, cho rằng Trường An là trung tâm thế giới, cho rằng thiên hạ chỉ vẻn vẹn có cửu châu Hoa Hạ.
Vì thế Vân Lang rất kiêu ngạo, nhưng không ai hiểu y kiêu ngạo tới từ đâu.
Đợi mãi không thấy Hoắc Khứ Bệnh tới, cả đám nhất trí cho rằng hắn là người chững trạc nhất.
Tiễn Tào Tương, Lý Cảm đi rồi, Vân Lang về hậu viện thấy đội ngũ lão bà của Hoắc Khứ Bệnh bế Hoắc Nhất, Hoắc Nhị, Hoắc Tam thì thầm với Tống Kiều.
Phụ nhân tụ hội, Vân Lang không tiện tới, vẫy tay với họ rồi đến hậu sơn, Hà Sầu Hữu đã ba ngày không xuất hiện rồi, không biết có chuyện gì.
Tới sơn cư thấy ông ta đang chẻ củi, bên cạnh củi đã chất đống như núi, ông ta vẫn không dừng tay, chỉ cần đặt lên thớt gỗ là bị cái rìu sắc bén chẻ làm đôi.
Số gỗ thông này vào mùa đông đốt lò là tốt nhất, khi cháy có mùi thơm lan tỏa, mỗi năm tới mùa thu là Vân thị đều chuẩn bị rất nhiều, nhưng việc này không tới lượt Hà Sầu Hữu làm.
“ Phó dịch bị ta đuổi đi hết rồi, muốn tĩnh dưỡng.” Hà Sầu Hữu không ngẩng đầu lên cũng biết là Vân Lang tới:” Già rồi, bệ hạ không cần con chó già này nữa, đã đem tước vị Thiệp An hầu của Vu Đan cấp cho ta, giờ ta chỉ có thể ngồi ăn đợi chết thôi.”
Vân Lang vui vẻ nói:” A, tốt quá, ông sớm nên sống vì mình rồi, Trương Thang sắp chết, ông có thể bình an lui về, ta rất mừng.”
Hà Sầu Hữu dừng tay lại:” Năm mươi năm trước ta đã bắt đầu mưu tính làm sao có thể bình an rút lui, hiện có kết cục này đâu lạ gì, ai ngờ lòng trống rỗng, ngay cả ngày mai nên làm gì cũng không biết.”
“ Mai ông tới chỗ Tô Trĩ kiểm tra sức khỏe, sau đó nhờ Khương nữ cạo vảy dưới chân, làm xong hai việc đó thì tới trưa rồi. Sau đó dạy võ kỹ cho Hoắc Quang, dạy Vân Âm múa kiếm, rồi sau đó tìm ta ăn vịt nướng, uống rượu, sao bảo không có việc gì làm?” Vân Lang chẳng cần nghĩ cũng ra một đống việc:
Hà Sầu Hữu nhìn Vân Lang như đống phân chó:” Ngươi sống như vậy mà chịu được sao?”
Vân Lang ôm đầu kêu:” Trời ơi, sống như thế mà chưa hài lòng à? Nếu ông muốn làm chút việc trước kia hay làm thì tra giúp ta rốt cuộc trong nhà ta có bao nhiêu gian tế. Có biết không, ta vừa nghe nói Đổng Trọng Thư bảo với người ta là ta là thần tiên lợi hại hơn ông ta, đang truyền khắp Trường An, thế nào cũng bị đám huân quý mê tín nhòm ngó.”
Hà Sầu Hữu lại tiếp tục chẻ củi:” Tên Liên Tiệp kia làm là đủ.”
“ Ha ha ha, ta đâu dám để ông làm việc lặt vặt như thế, ông chỉ cần đi qua đi lại trong sân là đủ. Trong nhà không có người già trấn áp cục diện, người ta khinh ta trẻ nên bắt nạt.”
“ Mơ tưởng, bệ hạ muốn ta về cung ở, hầu phủ đã xây dựng xong rồi, chỉ vì tượng đất chưa hoàn thành nên ta mới ở đây, muốn ta ở lại lâu dài là không thể. Bệ hạ không cho phép.”
Vân Lang chống tay hàng rào hỏi:” Ông thực sự để ý an bài của bệ hạ à?”
Hà Sầu Hữu nghiêm mặt:” Người ta là chủ thiên hạ, ta chỉ là lão phó, có nơi táng thân đã là ân điển rồi. Ai quan tâm tới suy nghĩ của ta.”
“ Cho nên ông định chạy đúng không?”
Hà Sầu Hữu cười dài:” Bị nhốt trong tường cao đại viện cả đời rồi, ta muốn ra ngoài xem sông sâu núi cao hùng vĩ thế nào? Tiểu tử, sơn môn ngươi ở đâu, ta muốn đi tìm xem.”
Vân Lang chỉ cười, sau đó đổi chủ đề, nói tới xuất xứ của mình, tuyệt đối không phải điều y thích.
“ Sao, ngay cả bí mật Thủy hoàng lăng còn chia sẻ với lão phu rồi, thân thế của ngươi còn gì không thể nói à? Nói đi, nơi này chỉ có hai chúng ta, dù ngươi là dư nghiệt muốn phản Hán phục Tần thật, với ta cũng không có gì to tát.”
“ Ta từ trên trời rơi xuống, đến cùng với sấm sét.” Vân Lang chỉ tay lên trên:
Hà Sầu Hữu buông một tiếng thở dài:” Thôi đi, không muốn nói thì đừng nói, không cần đối phó với ta.”
Nói thật mà không ai tin, Vân Lang cảm thấy có chút oan ức:” Sau này ta chỉ một lòng làm ruộng, ông có thể nói với những người bất mãn với ta, bỏ qua cho ta không?”
Hà Sầu Hữu lắc đầu:” Bệ hạ nói cũng không ích gì, ngươi chỉ cần mặc cho người ta cắt xẻo, tới khi không còn gì cả, giống như cục phân chó là người ta sẽ tránh ngươi mà đi thôi.”
“ Cái đó ta không làm được, ông dạy ta làm sao khiến họ nhìn thấy ta là sợ rồi ấy.”
“ Vậy thì dễ, chỉ cần gặp ai cũng vỗ ngực tuyên bố Hoàng thị chọc giận mỗ nên sụp đổ rồi, tin rằng bệ hạ rất sẵn lòng để ngươi nhận công này. Chỉ là như thế sau này đừng tới Thục nữa, gặp người họ Hoàng thì cần đề phòng.”
Vân Lang phiền muộn phất tay:” Rõ ràng không liên quan tới ta, bệ hạ muốn gia tài Hoàng thị, ta chưa kịp làm gì đã mang đủ tiếng ác rồi.”
“ Đã thế sao không tàn nhẫn tới cùng, nguyên ủy đã như vậy, ngươi không chạy thoát, chỉ có thể tiếp đường này mà đi. Không nên đặt hi vọng vào việc Tú Y sứ giả có thể đuổi cùng giết tận nam đinh Hoàng thị. Theo lão phu thấy, đây là chuyện không thể, đó là một gia tộc đã già thành tinh, lúc hưng vượng không thể quên để lại đường lui. Giống như lão phu bao năm trước đã có chuẩn bị, hoàng thị bị diệt tuy là đả kích lớn, nhưng không thể trừ tận gốc.” Hà Sầu Hữu rất có kinh nghiệm:” Không dùng họ Hoàng nữa thì chúng dùng họ Lam, họ Hồng, chẳng qua là cách xưng hô thôi.”
Vân Lang ngồi xuống đôn gỗ thở ngắn than dài, việc cần làm đã làm rồi, chỉ là y không thích, cứ nghĩ Hà Sầu Hữu có biện pháp khác.
Hà Sầu Hữu vừa chẻ củi vừa nói:” Tiểu tử, có huân quý nào không có kẻ thù, không có vài món nợ máu, chẳng lẽ người ta không sống được nữa? Muốn chống lại kẻ thù thì phải không ngừng làm bản thân mạnh hơn, khiến người ta thấy hậu quả nghiêm trọng không dám đối phó với ngươi nữa.”
“ Muốn tọa sơn quan hổ đấu à? Ngươi chưa đủ tư cách chơi thủ đoạn này, cho dù là bệ hạ bất cẩn một chút cũng bị hổ nuốt chửng thôi.”
“ Tiểu tử, đừng do dự nữa, mau mau chiêu một đán bộ khúc, mở rộng gia tộc, gả đại nữ đi thông hôn. Vân thị vừa phất lên, mức độ dung thứ của bệ hạ với ngươi còn rất cao, đây là lúc làm việc, vài năm nữa chưa chắc đã có thể đâu.”
Nói xong một tràng dài Hà Sầu Hữu về sơn cư, không lâu sau xách giỏ trúc đựng quần áo ra, xem chừng muốn đi tắm.
Lão già nói kỳ thực không sai, Đại Hán là quốc gia mà kẻ mạnh ăn hết, muốn né tránh chỉ gọi thêm nhiều sói tới hơn mà thôi.
Đã đắc tội với Đổng Trọng Thư rồi, giờ bất kể thế nào cũng phải bố trí chước một chút mới được.
Trước tiên là đem giấy truyền khắp thế giới, để người đọc sách thấy sự thần kỳ của giấy, nhớ ơn nghĩa của y, giao hảo một bộ phận rồi nói sau.
Nếu giấy không được việc thì đem thuật in ấn ra, làm mấy vạn cuốn sách làm chấn động người đọc sách thiên hạ, lập nên hình tượng cao lớn của bản thân. Khi ấy dù mình chỉ thẳng mặt Đổng Trọng Thư mà chửi thì đó là giao tranh giữa hai đại lão, không có chó méo nào dám nhảy vào.