Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 677 - Q4 - Chương 131: Sử Ký Đệ Nhất Thiên.

Q4 - Chương 131: Sử ký đệ nhất thiên. Q4 - Chương 131: Sử ký đệ nhất thiên.

Tư Mã Thiên xách giỏ nấm đứng dưới cây thông thấy Vân Lang đang cười như thằng ngốc, lại có cảm giác nụ cười đó vô cùng mờ ám, nhíu mày hỏi:” Hầu gia cười cái gì thế?”

Vân Lang tỉnh lại mới phát hiện ra mình bất tri bất giác đi qua sơn cư của Tư Mã Thiên, hắng giọng một tiếng làm mặt bình thường:” Không có gì, thấy thời tiết tốt nên vui vẻ thôi.”

Tư Mã Thiên nghi hoặc nhìn bầu trời âm u:” Sắp mưa rồi, hầu gia thấy thời tiết tốt thật sao?”

“ Ha ha, mưa tất nhiên là tốt, không có mưa thì ngươi lấy đâu ra nấm mà hái.”

Tư Mã Thiên không tin lời ma quỷ của y:” Đã tới rồi mời hầu gia vào uống chén trà.”

Vân Lang đi theo Tư Mã Thiên vào nhà, vừa qua cửa đã ngao ngán lắc đầu, để hắn ở nơi này đúng là lãng phí.

Sơn cư Vân thị vốn dựa vào khung cảnh xung quanh mà thiết kế.

Ví như gian sơn cứ này, sáng ngắm sương mù, tối nghe thông reo, trước cửa có cỏ thơm lay động, có lan ngoi lên từ khe đá, là nơi ân sĩ tu tâm dưỡng tính.

Giờ hay rồi, bãi cỏ đã biến thành ruộng rau, lan trồng khe đá chẳng thấy đâu, lại thấy mấy con gà mái đang tìm ăn bên khe đá. Đến bảy tám ô cửa sổ cũng bị bịt một nửa, cả sơn cư thoáng đãng sáng sủa thành hang dã nhân tối mù mù.

Làm Vân Lang khó chịu nhất là cây mai già ngoài cửa sổ bị cưa gọn cành một cách thô bạo, giờ làm giá treo nông cụ, rồi buộc thừng, mấy bộ y sam màu sắc sặc sỡ của phụ nhân.

Vân Lang có thể nghe thấy cả tiếng răng của mình đang kêu, nhưng nụ cười không giảm, còn đáp lễ với lão bà Tư Mã Thiên.

Lần trước đi vào phòng của Tư Mã Thiên thấy thẻ sách chất ngổn ngang, lần này thì ngoài thư phòng ra không thấy thẻ sách, thư tịch gì cả, sàn nhà sạch sẽ, một tấm thảm, một cái bàn và bồ đoàn kê trên đó, trên bàn ngoài ấm trà ra thì không có gì.

Bên bàn là giỏ trúc đựng dụng cụ thêu thùa, năm sáu cuộn chỉ tơ đủ màu.

Toàn bộ nơi này rõ ràng là lãnh địa của phụ nhân.

Tư Mã Thiên thấy Vân Lang nhìn quanh cười gượng:” Nàng ấy thích.”

Lý do rất mạnh mẽ.

Đi vào thư phòng lập tức thành thế giới khác, ngồi ở cửa sổ có thể thấy rừng thông gần đó, thấy được mây mù trắng sữa bay ra từ khe núi.

Tư Mã Thiên pha trà nói:” Đây mới là thiên địa của ta, ngoài kia là của lão bà.”

Vân Lang nhìn thẻ trúc khắp nơi, thở dài:” Muốn dùng giấy thay thế thẻ trúc vẫn cần chặng đường dài.”

“ Thẻ sách nơi này tuy nhiều, nhưng dùng được hai phần ba phần thôi, đa phần là lời hoang đường như mơ ngủ của tiền nhân, thuyết quỷ thần chiếm quá nửa, ăn đá trắng, uống sương sớm, nuốt vàng có thể trường sinh. Đợi sách của ta viết ra, có thể đem làm củi đun hết.” Tư Mã Thiên cười rất tự tin:

Vân Lang cũng cười:” Ta chỉ hi vọng sống trăm thôi, không mong mỏi gì hơn.”

“ Vân thị là y gia, chẳng lẽ không chuẩn bị ít thuốc tục mệnh sao?” Tư Mã Thiên vừa tò mò vừa ngạc nhiên:

“ Nếu có thứ như thế thì tất nhiên ta sẽ không bỏ qua, vấn đề là không có.”

“ Sao Khoa kỹ tây bắc lại không có, Nho gia không nói tới chuyện trường sinh là vì bọn họ muốn tu dưỡng chính khí, giả vờ là không muốn. Đạo gia thì luyện khí sĩ mơ thành tiên đã nhập ma rồi, kẻ nào kẻ nấy thần trí thất thường, nói năng toàn lời điên khùng. Những sơn môn như Âm Dương, Tuyền Cơ đều muốn tìm được động tiên, dựa vào hấp thụ linh khí từ bảo địa mà tu trường sinh.”

“ Sơn môn của hầu gia là cái thần bí nhất, sở học lại mênh mông, vì sao lại không có hứng thú chuyện này. Chẳng lẽ không có vị trưởng giả nào sinh ra cảm khái sinh mệnh ngắn ngủi như bóng câu qua cửa hay sao?” Tư Mã Thiên hết sức tò mò:

“ Có chứ, một vị sư huynh của ta trước khi chết cũng dùng lòng thành lớn nhất kiệt lực hướng trời cao la hét, muốn mượn thêm năm trăm năm tuổi thọ.”

“ Kết quả thế nào?”

“ La hét xong lăn ra chết, đáng tiếc, nếu vị sư huynh đó không chết, nói không chừng nhìn trộm được ít bí ảo thiên địa, làm ra học vấn kinh thế hãi tục. Nhưng chết rồi, chẳng còn gì cả. Ngươi hỏi chuyện này làm gì, chẳng lẽ bây giờ mà ngươi đã thấy không đủ thời gian để dùng rồi?”

Tư Mã Thiên chỉ giấy trên bàn, ý bảo Vân Lang đọc.

Vân Lang cẩm lên đọc nhỏ:” Hoàng Đế, con trai Thiếu Điển, họ Công Tôn, tên là Hiên Viên. Khi mới sanh có nhiều điềm lạ, còn nhỏ sớm biết nói, tuổi còn thơ đã sớm thông minh chững chạc, lớn lên vô cùng sáng suốt, về già thì quy thiên …”

Đoạn văn này Vân Lang vô cùng quen thuộc, hậu thế khi học về Ngũ Đế thì Hoàng Đế chính là vị đầu tiên, nên chỉ đọc lướt qua.

“ Viết rất hay, có vấn đề gì sao?”

“ Xem sáu chữ cuối cùng.”

“ Hoàng Đế băng, chôn Kiều Sơn! Rồi sao?” Vân Lang đọc lại:

Tư Mã Thiên đứng dậy chỉ đống thẻ sách đằng sau:” Nhưng trong đó có vô số kẻ ngu xuẩn cho rằng Hoàng Đế không chết mà hóa thành tiên ở Không Động, còn là được Tố Nữ giúp đỡ, ngự nữ đăng thiên.”

“ Còn có thứ lợn ngu xuẩn nói Hoàng Đế năm một trăm bảy lăm tuổi ở Kiều Sơn nghênh tiếp khoản đãi tù trưởng bộ lạc, lấy hết đồng thiên hạ đúc cửu châu đỉnh, dùng đỉnh nấu thịt. Kết quả lúc đó trời cao phái hoàng long xuống, chở hoàng đế và phi tử, đại thần thăng thiên. Đến khi tù trưởng chư hầu tới Kiều Sơn đã không có ai nữa.”

“ Trời ơi thăng thiên cái rắm, ta nhìn thế nào cũng giống một cuộc mưu sát.”

Vân Lang ồ một tiếng vỡ lẽ, cười hỏi:” Ngươi chuẩn bị làm sao, ( Tố vấn) ( Tố Nữ kinh) là bảo điển của Y gia ta, không cần nghi ngờ.”

“ Thế ngài có thể một đêm ngự bách nữ không?”

Vân Lang hết hồn:” Không nổi, mà tính xem, có sức cũng không đủ thời gian.”

Sắc mặt Tư Mã Thiên hòa hoãn hơn, chỉ bản thân:” Ta cũng không làm được, nhưng trên ( Trang Tử) viết rõ ràng, Hoàng Đế ngự nữ ba nghìn, bạch nhật phi thăng! Nghe xem, còn sởn gai ốc hơn cả trong ( Tố Vấn).”

Trong đầu Vân Lang tưởng tượng cảnh ba nghìn mỹ nữ đồng loạt chồng mông đợi Hoàng Đế sủng hạnh, chẳng thấy kích thích mà còn tụt hết cảm xúc, vội lắc đầu đuổi hình ảnh không hay đó ra ngoài:” Thế định làm sao, nếu Hoàng Đế không thành tiên mà chết già hay là bị mưu sát đều phải đáp án người ta thấy hấp dẫn.”

Tư Mã Thiên bò nhoài ra bàn, hai tay chống cằm:” Bệ hạ của chúng ta thích đáp án ngự nữ ba nghìn rồi phi thăng, Thái học đã cho ( Trang Tử) vào sách phải đọc. Ta không muốn viết đáp án hoang đường như thế, chỉ có thể viết Hoàng Đế giá băng.”

Vân Lang nói ngay: “ Khai thiên của ngươi không được bệ hạ thích đâu, đường đi sau này càng khó.”

Tư Mã Thiên thở dài:” Thời kỳ Hoàng Đế quá xa xôi, ghi chép cũng đa phần do tưởng tượng mà ra. Ta không cách nào chứng thực truyền thuyền đó, chỉ có thể lựa chọn một loại kết quả khả năng cao nhất, đó là điều làm tới cực hạn rồi. Vân hầu, ta không định sửa.”

Tư Mã Thiên chìm vào trong bi thương vô biên, mới viết phần khai thiên thôi mà đã không đủ chặt chẽ, làm hắn vô cùng đau lòng.

Vân Lang an ủi:” Hay là ngươi tới Dương Lăng ấp kiếm một trăm ca cơ thử xem, nói không chừng ngươi có thiên phú dị bẩm. Đừng lo, ta bỏ tiền ...”

“ Xéo!”

Khách khanh của Vân thị láo thế đấy.

Bị đuổi ra ngoài mà tâm tình Vân Lang khoan khoái vô cùng, nghe tiếng chim uyển chuyển trong rừng thông thôi mà tâm tình vui vẻ.

Trên đời này chỉ cần là người đều có phiền não, y không thấy mình đáng thương nữa rồi.

Tiếp xúc phiền não quá nhiều thì đi gặp kẻ phiền não hơn mình, chắc chắn là cách giải trừ phiền não tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment