Tin đồn ra truyền đi thời gian dài, mà Đổng Trọng Thư vẫn như thần tiên bay trên trời, không hạ xuống đất làm Vân Lang rất thất vọng.
Chủ yếu vì Đổng Trọng Thư rất khiêm tốn, phái người trưng cầu ý kiến của y, sau đó viết câu chuyện đầy tính ngụ ý đó vào sách của mình. Trong đó còn phân tích và lý giải, bao bọc cho nó một ý nghĩa nhân văn lớn, coi như một học vấn rồi truyền bá đi. Còn hi vọng Vân Lang có thể sáng tác ra nhiều câu chuyện ý nghĩa, thúc đẩy mọi người tiến lên.
Vân Lang rất muốn chửi một câu thật thô tục, giống như bà tử quản sự trong nhà chửi phó phụ thông gian với người ta, dùng toàn bộ ngôn từ làm người ta buồn nôn.
Đổng Trọng Thư có bản lĩnh viết vào sách xem.
Mùa thu chính thức tới rồi, Tào Tương đã rất quen thuộc cách dùng mứt quả của Vân thị, Tào Tương không thích ăn bánh mỳ, cho nên bánh bao chấm mứt thành bữa sáng của hắn.
Mứt đào, mứt hạnh được trù nương trong nhà làm giống mùi vị đời sau lắm rồi, Vân Lang không thích thứ này, y ăn chỉ vì hoài niệm, thế là Tào Tương được thể đem hết về nhà.
Người Hán thèm đồ ngọt vô độ, có cơ hội ăn là không bỏ qua.
Đã hẹn với Tào Tương cùng đi thăm A Kiều rồi, bà tử quản sự trong nhà kéo một đám phó phụ bụng to tướng cáo trạng với Vân Lang, nhìn bà ta hùng hùng hổ hổ, cứ như cái bụng kia xuất phát từ tay gia chủ vậy.
“ Bụng to rồi còn làm được gì? Ngươi muốn ta ném họ xuống sông à? Chuyện này không đi tìm phu nhân, mà lại đi tìm ta? Bắt nạt ta dễ nói chuyện hơn phu nhân chứ gì?” Vân Lang đau đầu:” Tìm được chủ sự thì mau cưới đi, không tìm được thì tự nhận xui xẻo. Trời ơi là trời, các ngươi sinh con lại muốn ta nuôi, các ngươi còn có lương tâm không?”
Chửi bới vài cầu rồi đuổi bà tử quản sự với đám phó phụ cúi đầu thẹn thò đi.
Đám phó phụ này khôn lắm.
Bọn họ chẳng phải thích nam nhân nên mới sinh con cho người ta đâu, nói thật, bọn họ muốn có con dưỡng lão nên mới kiếm nam nhân sinh con.
Nam nhân chỉ là thứ công cụ dùng một lần thế thôi.
Chính sách gia phó của Vân thị rất đơn giản, cũng rất rõ ràng, một khi hình thành gia đình sẽ thoát ly khỏi Vân thị, thành bách tính Phú Quý huyện. Phó phụ làm việc ở nội viện sẽ rời nội viện, tới công xưởng, hoặc về nhà, bọn họ phải tự nộp các loại thuế má, không liên quan với Vân thị nữa.
Vì chính sách này, mặc dù Vân thị nhân khẩu đông, nhưng nhiều người có hộ tịch, nộp thuế không khác gì bách tính Đại Hán bình thường.
Nộp thuế với phó dịch mà nói tất nhiên là thiệt thòi, vì thế phó phụ chưa thành thân không muốn rời Vân thị, tự sinh con tự nuôi chứ không muốn thành thân.
Đối với họ mà nói sống trong Vân thị đang tin cậy hơn là tìm nam nhân.
Năm xưa họ là những người đáng thương vì thiên tai, bị nam nhân hoặc gia tộc đỏ đi, hoặc nam nhân chết không còn cơm cho thê nhi ăn.
Trải qua bảy năm ăn no mặc ấm, chẳng ai muốn rời Vân thị nữa, dù bọn họ mỗi người đều có gia sản, mua đất mua nhà với họ không khó, nhưng họ không đi, vì không có gì an tâm hơn cảnh gia chủ và con hổ nằm trên ghế tắm nắng như mèo bệnh.
Lưu Bà là người khôn nhất, có khuê nữ rồi, về sau gian díu với Lưu Nhị, sinh ra một nhi tử nữa, bà ta vẫn là phó dịch Vân thị, nhưng con cái đã ở trong nhà lớn Phú Quý trấn.
Kết quả rõ ràng khiến các phó phụ khác điên cuồng bắt chước, một cái nhà mình tự nắm giữ có sức hấp dẫn trí mạng.
Thế là bà bầu ở Vân thị ngày càng nhiều, tới mức đã ảnh hưởng tới sản nghiệp tơ lụa Vân thị.
Đám quản sự tuy giận, nhưng nể tình tỷ muội bao năm, né tránh chủ mẫu khó ăn nói, giao mâu thuẫn vào tay gia chủ.
“ Nhà ngươi loạn thật.” Tào Tương ăn sáng xong chép miệng:
Vân Lang chết cũng không chịu nhận sai, còn nếu muốn nói lý lẽ à, y đọc đống sách rồi nên cũng đầy bụng đạo lý thối hoắc:” Ngươi sai rồi, phụ nhân dám sinh con chứng tỏ Vân thị hiện giờ rất tốt, giống như dã thú sinh con, không tới chỗ đủ thức ăn, bọn chúng không sinh con. Ở tầng cấp quốc gia mà nói, chỉ khi nào quốc thái dân an thì nhân khẩu mới tăng mạnh, trông mong vào nhân khẩu gia tăng vào lúc binh hoang mã loạn là mơ mộng …”
Tào Tương biết tính thối của Vân Lang nên bỏ đi trước không thèm nghe trường thiên đại luận bốc mùi đó.
Phương thức sinh hoạt của A Kiều thực ra không khác gì phó phụ Vân thị.
Lưu Triệt chẳng nói một câu nào, đi một lần là đi luôn chẳng quay lại nữa, không thể không nói là sự đả kích lớn với người tự tôn như A Kiều.
Lưu Triệt xưa nay với tất cả mọi thứ ngoài giang sơn chính sự đều nếm thử rồi bỏ, Vân Lang không ngờ hắn đối xử với A Kiều cũng không khác gì với miếng dưa hấu.
Cứ tưởng vào Trường Môn cung sẽ thấy cảnh mây đen giăng lối đi, nhưng hóa ra không phải, nơi này nắng vẫn rực rỡ, tiếng oanh yến không ngớt bên tai.
Cung nữ mỹ lệ đang ở ao sen chèo thúng lớn hái sen, còn có một nàng giọng trong veo hát:
Giai nhân cuốn rèm châu
Ngồi đó đôi mày chau
Lệ sàu hoen khóe mắt
Nào biết giận ai đâu.
A Kiều vẫn xinh đẹp cao quý như thế ngồi ở hành lang, tủm tỉm cười nghe cung nữ hát, còn dùng tay vỗ nhịp, chẳng thấy có chút bi thương nào.
Vân Lang và Tào Tương túi nặng trĩu vàng tới thi lễ.
A Kiều bĩu môi:” Còn nghĩ ta thất sủng rồi, không ai thèm tới nữa.”
Đại Trường Thu bất lực khuyên:” Quý nhân, hai chữ thất sủng sao có thể tùy tiện nói được.”
“ Thất sủng là thất sủng, không có gan nhận mới là mất mặt, hai ngươi tới đúng lúc lắm, chúng ta đánh bài thôi.” A Kiều nói xong đứng lên vào phòng:
Vân Lang và Tào Tương nhìn một lúc không hề thấy A Kiều thực sự rất vui vẻ, nhìn sang Đại Trường Thu.
Đại Trường Thu gục gặc đầu:” Đúng như hai vị thấy, quý nhân vui lắm, không bi thương chút nào.”
A Kiều đánh bài rất tập trung, nàng quay lại trạng thái vô địch đen tình đỏ bạc như trước rồi, nên Vân Lang và Tào Tương bị đánh tơi bời, mặt trời chưa lặn mà đã rỗng tùi.
Nhìn A Kiều giang tay ra ôm đống vàng lớn vơ vào lòng, như Vân Âm ôm quả dưa hấu, cười vô cùng vui vẻ, hai người đều thấy thua rất đáng.
Oán phụ nhiều thị phi, dù A Kiều chẳng u oán, bọn họ không dám ở lâu, rời đi trong tiếng căn dặn "lần sau mang nhiều tiền vào" của A Kiều.
“ Vì sao lại không thương tâm gì, dù là giả vờ cũng phải giả vờ một chút chứ, không thể cười vui như vậy.” Tào Tương nghĩ mãi không ra:
Vân Lang nhíu mày nói không chắc lắm:” Hay đây là thủ đoạn tranh sủng mới?”
“ Hà ...” Tào Tương hít sâu một hơi, hắn không hiểu cữu cữu mình quá sao, ngươi tốt với hoàng đế, hoàng đế không coi ngươi là người, ngươi càng chẳng thèm thì càng muốn sán tới. Chỉ cần thấy A Kiều sống vui vẻ phơi phới chẳng cần tới mình như vậy, cữu cữu hắn tám phần ngứa ngáy không chịu nổi.
Một A Kiều giàu có, tự lập, tự tin chắc chắn không phải một nữ tử dựa vào thân thể trẻ trung hơn là có thể đánh bại được.
Lưu Triệt vốn là kẻ bạc tình, A Kiều thừa biết lâu rồi, những hắn bỗng nhiên không tới nữa, biệt tăm biệt tích, tự tôn nàng chắc chắn bị đả kích, nhưng bảo nàng héo hon ủ rũ thì không, nàng đâu phải A Kiều trước kia.
Vì thế nàng thong thả đợi Lưu Triệt mò tới.
Giống như Khương Thái Công ngồi bên Vị Thủy đợi cá lớn vậy.
Cuộc đời khắp nơi là chiến trường, không tranh đấu mà chỉ thụ động chờ đợi thì sẽ không có gì hết.