Chiến tranh giữa huân quý với chủ nô cũng xuất hiện.
Một nhà ngũ đại phu của Dương Lăng Ấp mua hai mươi sáu nô lệ làm nông điền. Đây vốn là chuyện tốt, ruộng trong nhà có người canh tác, chủ gia chỉ gần giữ nô lệ không chết đói là được.
Nô lệ tới nhà ngũ đại phu, dưới sự đốc thúc của đòn roi, làm việc rất chăm chỉ, dù là thu hoạch mùa hạ hay thu đều giúp gia chủ rất nhiều.
Chủ gia thấy lợi nhuận, cho rằng có thể khác thác thêm lợi ích, liền giảm bớt chi phí dùng cho nô lệ, còn ép làm ngày làm đêm, phản kháng một chút là tên ngũ đại phu đó bày ra rất nhiều hình phạt cổ quái để xử trí.
Nghe Tào Tương kể trò nổi danh nhất là buộc cái túi có chuột vào hạ thể của nô lệ.
Còn có nô lệ vì bị ngũ đại phu đó cho rằng ăn vụng mà phơi nắng ba ngày, nô lệ không qua được khốc hình chỉ còn thoi thóp, bị tên ngũ đại phu ném ra loạn táng cương nuôi dã thú.
Nếu là nô lệ bình thường cam phận đã đành, đây lại là nô lệ bắt từ chiến trường về.
Hắn ở loạn táng cương ăn thịt người mà sống lại, thậm chí khôi phục sức lực, thù hận cũng ngùn ngụt cháy.
Vào một đêm trời tối không trăng, hắn lẻn vào nhà, xúi bẩy nô lệ còn lại, phá còng, giết chết hộ vệ, gia đinh nhà ngũ đại phu, sau đó suốt ba ngày trong nhà đóng cửa.
Khi mùi hôi thối nồng nặc truyền đi, quan phủ phái người phá nhà vào mới phát hiện cảnh tượng thảm vô cùng kể. Ngũ đại phu bị lột da sống mà chết, da treo trên tường, ngũ quan vẫn hoàn chỉnh.
“ Ngươi biết người bị gian dâm mà chết thì trông thế nào không?” Tào Tương hai tay đút vào tay áo thì thầm với Vân Lang:
“ Chưa bao giờ thấy.”
“ Ta cũng chưa thấy, quản gia nhà ta thấy rồi nhưng không chịu nói cho ta, lo ta tối ngủ không yên, chỉ nói phụ nhân nhà ngũ đại phu không ai thoát hết.”
Vân Lang hít sâu một hơi:” Giờ biết chúng chạy đi đâu chưa?”
Tào Tương cười nhe răng:” Vào Thượng Lâm Uyển.”
“ Cái gì?”
“ Vốn không biết đâu, về sau có một tên nô lệ chủ động tố cáo đồng bạn với quan phủ.”
Vân Lang nhìn đám huân quý châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao trong phòng:” Vậy định mở hội để thương lượng làm sao truy bắt nô lệ à?”
“ Không, người truy bắt đã phái đi rồi, số nô lệ đó không thoát được đâu, hôm nay tụ tập ở đây là thương thảo làm sao quản lý nô lệ hiệu quả không xảy ra chuyện tương tự.”
Vân Lang cũng không nghĩ một nhúm nô lệ lạ nước lạ cái thoát được sự truy bắt của đông đảo huân quý như thế:” Nhà chúng ta không có nô lệ, tới làm gì?”
“ Đây là chuyện chung của huân quý, quyết định đưa ra là phải làm theo, chúng ta đều là huân quý, không thể vắng mặt.”
Nếu đã là buổi tụ tập lớn của huân quý thì Vân thị tất nhiên không thể thiếu, có lợi gì hay không chưa biết, ít nhất không có hại, không đi để mất tiếng nói, rồi bài xích ra ngoài thì phiền.
Xảy ra chuyện như vậy Vân Lang không thấy lạ, nơi nào có áp bức thì nơi đó có phản kháng là tất nhiên.
Chỉ là không biết đám nô lệ đó có hũng khí làm lớn như Spartacus hay không.
Khi Vân Lang đang hồi tưởng lại bộ phim điện ảnh sư thi hoành tráng Võ sĩ giác đấu thì Trương Thang xuất hiện, được huân quý chào đòn nhiệt liệt, cũng hợp lý đã định ra điều lệ quản lý, thì một đại gia hình luật như ông ta chắc chắn có cao kiến.
Lại nhìn huân quý kẻ nào kẻ nấy sục sôi căm phẫn, sau đó Trương Thang nói văng nước miếng, ông ta giờ đang ra sức lấy lòng người ta mà, đến khổ.
Kệ họ, Vân Lang không quan tâm luật lệ họ chế định ra sao, lại suy đoán không biết cuộc khởi nghĩa nô lệ khiến đế quốc La Mã cường thịnh phải chao đảo dần suy vong đó đã diễn ra chưa.
Đợi khi Trương Thang nói tới miệng khô cổ khát rẽ đám đông đi tới chỗ Vân Lang, uống liền ba chén trà, Vân Lang mới hỏi:” Nếu số nô lệ đó xúi bẩy nô lệ nhà khác, sau đó trốn vào Tần Lĩnh, không ngừng kiếm cơ hội tập kích chúng ta thì sao? Nếu như người như thế lên cả vạn, ai nấy không sợ chết, các ngươi làm sao? Đây là kinh kỳ trọng địa, chuyện nhỏ cũng bị tín sứ phong quốc khuếch đại nhiều lần, sau đó lan đi thì sao?”
Trương Thang lắc đầu:” Chỉ là đám nô lệ không biết chữ thôi mà.”
“ Thái tổ và Hạng vũ cũng đọc sách đâu.”
Trương Thang cười không đáp.
Thật bẽ mặt.
Vân Lang còn đang ảo tưởng một cuộc khởi nghĩa nô lệ rầm rộ như phim ảnh cho đám chủ nô tham lam kia một bài học thì đám nô lệ kia bị bắt sạch rồi.
Trương Thang cười ha hả vỗ vai Vân Lang vài cái đứng dậy đi báo thù cho vị ngũ đại phu bị lột da kia.
Trong quá trình truy bắt chết mất bảy người, còn lại mười tám người, tên nô lệ báo tin bị ném vào thế là thành mười chín. Mười chín cái chum được bày chỉnh tề ngoài thành Dương Lăng, vô số nô lệ được gọi tới chứng kiến, đó là bữa tiệc chuẩn bị cho nô lệ.
Khi củi dưới chum được đốt, nơi đo thành địa ngục nhân gian.
Cảnh tượng đó Vân Lang không xem, kéo Tào Tương đang dài cổ chuẩn bị xem náo nhiệt đi.
“ Quá đặc sắc, ngươi bảo làm sao Trương Thang nghĩ ra được?”
Vân Lang cười khổ, vì chính y từng kể cho Trương Thang điển cố "mời ngài vào chum", vốn là định khuyên giải ông ta, việc mình làm với người khác, cẩn thận bị người ta làm với mình.
Ai ngờ ông ta không thèm để ý tới hàm ý trong đó, hình phạt lại nhớ nguyên xi.
Lần này rút kinh nghiệm, nói bài học trước mới kể cho Tào Tương nghe.
Tào Tương gật gù:” Đúng là câu chuyện có ý nghĩa, từ thời nào thế?”
“ Lâu rồi, chắc là Xuân Thu Chiến Quốc.”
Tào Tương cảm thán:” Chúng ta sau này làm việc phải cẩn thận, tương lai người khác dùng cách của chúng ta đối phó với chúng ta, như thế thì con bà nó, quá ngu.”
Cũng không biết hình phạt này trừng phạt ai, đám nô lệ tất nhiên là câm như hến, dù là đám huân quý xem cũng mặt vàng như nghệ. Chỉ có Trương Thang là đắc ý ngồi trên đài cao, ánh mắt không ngừng quét qua người đám huân quý, dù là huân quý thường ngày đối đầu với ông ta cũng phải né tránh ánh mắt đó.
Cảnh tượng đó lọt vào mắt Vân Lang mang hàm ý khác, Trương Thang đâu phải đang lấy lòng huân quý, ông ta đang lập uy, dùng cách âm độc nhất cảnh cáo người dám đối đầu với mình.
Nếu ông ta không chết, nhất định sẽ mời những kẻ đối phó với mình vào chum một phen.
Bọn họ đầu đang đấu tranh với vận mệnh, dù là A Kiều hay Trương Thang, đều có hi vọng thắng lợi.
Vân Lang cũng thay đổi trạng thái lười biếng thường thấy, chịu khó thông qua Tào Tương thu thập tin tức về sự tranh đấu giữa huân quý. Sau đó hai tên biến thái trốn ở chỗ tối phân tích xem ai sẽ thắng, ai sẽ xui xẻo.
Phán đoán xong chờ đợi sự việc ủ mầm, rồi ra quả.
Hoàn cảnh của Trương Thang càng gian nan.
Người sợ ông ta ngày càng ít, tuy ngoài đường phố lưu truyền khốc hình của ông ta ngày càng đáng sợ.
Trương An Thế từ khi tới Vân thị chỉ đọc sách, ăn cơm, ra ruộng tản bộ, sống tựa hồ chẳng có tí tinh thần thiếu niên nào.
Bằng hữu duy nhất của của Trương An Thế là Hoắc Quang.
Hoắc Quang rất bận, nhưng nó thực sự thích Trương An Thế, nhắc tới hắn trước mặt Vân Lang không chỉ một lần rồi, còn về Lưu Cư thì nó vứt ra sau đầu, không hỏi nó chẳng nhớ.
Mỗi lần Lưu Cư tới Vân thị, Hoắc Quang luôn tỏ ra vui vẻ, nụ cười đó làm Lưu Cư rất hài lòng, Vân Lang thề là không dạy thằng nhóc mới hơn tám tuổi này, nó tự ngộ được.
Quan sát con người là một chuyện thú vị, chỉ cần tĩnh tâm đặt mình ở vị trí bàng quan, sẽ phát hiện rất nhiều thứ hay ho.
Rất nhiều người không thấy được bản chất, vì không cách nào đặt bản thân ra ngoài cuộc.
Loại cuộc sống thế ngoại cao nhân của Vân Lang chỉ duy trì tới lúc thu hoạch cải thảo liền bị Trường Bình phá hỏng.