“ Gần đây làm gì?”
Vân Lang hết sức thật thà đáp:” Hài nhi đợi rau đủ lớn, đợi kỹ thuật in hoàn thiện, đợi xưởng giấy mở rộng sản xuất, đợi Thái học khai học, nhiều việc lắm.”
“ Công việc ở Thượng Lâm Uyển chưa tiếp nhận sao?”
“ Có lẽ là hỏng rồi, bệ hạ không thích A Kiều nữa, chướng mắt với cả mẫu thân, Trương Thang sắp xui xẻo, trong triều không ai lên tiếng cho hài nhi, hoàn cảnh như thế e khó tranh được nội phủ giám.”
Trường Bình thở dài:” Vì bọn ta không lên tiếng, nên ngươi mới phải nỗ lực vươn lên, không còn trẻ con nữa, phải tự mình chống một phương trời. Đại tướng quân tháng sau rời Nhạn Môn Quan, Khứ Bệnh sắp tới Hà Tây, họ đi hết rồi, trong nhà chỉ trông vào ngươi và A Tương, sao có thể chỉ ngồi không như vậy.”
“ Hài nhi không biết phải đánh động bệ ra sao, lần trước rõ ràng ở ruộng rau này đã đồng ý giao Thượng Lâm Uyển, về sau không nói gì nữa.” Vân Lang không gấp, Lưu Triệt cần y chứ y chẳng cần Lưu Triệt, càng không muốn đi nịnh bợ lấy lòng hắn:
“ Nếu bệ hạ đã hứa ở đây, vậy ngươi nên để bệ hạ trả lời ở đây.”
Nghe vậy Vân Lang tức tốc nhìn ngó xung quanh, không thấy xa gia của hoàng đế:” Mẫu thân mời bệ hạ tới sao?”
“ Dù không được bệ hạ thích, cái mặt già này vẫn còn tác dụng.”
Trường Bình vừa dứt lời, Vân Lang lập tức nói với Hoắc Quang theo sau:” Triệu tập cả nhà mang dao tới ruộng rau cải, hôm nay chúng ta thu hoạch.”
Hoắc Quang chạy rồi, Vân Lang quay lại nói với Trường Bình:” Giờ Vân thị võ trang toàn bộ, không biết bệ hạ dám tới không?”
Trường Bình gõ đầu y một cái:” Cho ngươi thể diện là ngươi trèo lên đầu, bất mãn vì bệ hạ lạnh nhạt với ngươi sao?”
“ Bệ hạ mà hoàn toàn quên hài nhi thì đó là chuyện tốt với Vân thị, chỉ sợ bệ hạ lúc nóng lúc lạnh thôi.”
Trường Bình ngồi xuống, kệ chiếc váy sa hoa quạm đất, cởi thừng buộc trên cây cải thảo, vuốt ve phiến lá:” Tới mức độ như ngươi đừng nên chú ý tới tình nghĩa, thứ đó nhìn không thấy sờ không được, thứ này mới thực tế.”
Rồi rút yêu đao chém cây rau, lấy lá non ở phần tâm ăn:” Ừm, rất ngọt, ngon hơn rau quỳ nhiều.”
Vân Lang trừng mắt, ăn như thế không ngon thì ruộng rau này của y đáng nhổ vứt đi hết.
Không lâu sau ruộng rau khắp nơi toàn người là người, bọn họ dùng dao nhỏ thu hoạch cải thảo, sau đó bê từng cây lớn lên đệm cỏ khô, một bức tường màu xanh lá cây dần dần hình thành.
Khi Lưu Triệt tới thì bức tường này lại càng thêm hùng vĩ.
“ Cải thảo tốt lắm.” Lưu Triệt rất vui vẻ, chỉ cần là hoa màu mọc ra trên quốc thổ của mình là hắn vui:
Trường Binh bê một cây cải thảo to nhất đặt lên cân, thi lễ nói:” Chúc mừng bệ hạ, cây cải thảo này nặng tới bảy cân.”
Vân Lang tiếc nuối:” Đây là cây cải thảo nặng nhất từ trước tới nay, nếu chẳng phải để bệ hạ có nhận thức rõ ràng về nó thì thần đã không cắt, mà giữ cho tốt, lấy giống trồng năm sau.”
Lưu Triệt cười lớn cầm cây cải thảo lên ước chừng sau đó hài lòng giao cho Tùy Việt, liếc nhìn Vân Lang nói đầy hàm ý:” Không đợi được nữa chứ gì?”
Trường Bình nghe Lưu Triệt hỏi thế là đã có linh cảm không lành.
Quả nhiên Vân Lang chắp tay đĩnh đạc nói:” Bẩm bệ hạ, nông vụ không như những việc khác, từ sau thu hoạch mùa thu phải chuẩn bị năm sau canh tác rồi, một khi bắt đầu là không thể dừng, cách canh tác Vân thị càng không giống nơi khác, bệ hạ nếu muốn bội thu, vạn vạn lần không thể xem nhẹ.”
“ Nếu đã như thế thì đem phương pháp canh tác của ngươi truyền cho Đại ti nông, để ông ấy thi hành.”
Vân Lang thấy Lưu Triệt tới lúc này vẫn cứ thích giở trò thì cũng chẳng bất ngờ, bình thản rút trong ống tay ra một cuốn sách, thẳng lưng nói:” Toàn bộ thật Nông học của Vân thị đều ở trong đây, có Nhi Khoan lão tiên sinh chủ trì Thượng Lâm Uyển vậy thì ổn thỏa quá rồi, vi thần bản tính lười nhác không thích hợp làm quan, xin từ chức thiếu khanh.”
Lưu Triệt nheo mắt lại, mặt biến đổi liên tục, phất ống tay áo lên, chỉ nói một câu:” Chuẩn.”
Nói xong bước lên kiệu, được bốn tên hoạn quan khiêng đi, chẳng mấy chốc xa giá được thị vệ xúm quanh rầm rộ đi về phía đông, xem chừng tới Chương Đài cung, đã tới tận đây mà chẳng thèm qua Trường Môn cung.
Đây là điều Trường Bình lo nhất, điểm yếu của Vân Lang chính là y quá cao ngạo, y có thể nhẫn nhịn người dưới vô lễ với mình, còn áp lực bên trên, càng lớn y càng cứng đầu, chỉ biết thở dài:” Bệ hạ vô cùng phẫn nộ đấy.”
“ Mẫu thân đừng lo, chẳng phải hài nhi nói rồi sao, chuyện này không nên gấp. Hài nhi không quyền lực cũng tốt, kỳ thực có người, A Tương, con lại thêm đám Khứ Bệnh, Đại tướng quân, đã đủ sức so kè với bệ hạ rồi.”
Ánh mắt Trường Bình trở nên thâm thúy:” Nếu ngay cả ta mà cũng không tin thì hắn còn tin ai được nữa?”
Đáp án là Lưu Triệt chẳng tin ai, vì thế Vân Lang không cách nào an ủi Trường Bình thương tâm.
Báo thù của Lưu Triệt sớm hơn dự liệu của Vân Lang, ngay chập tối hôm đó Tùy Việt tới Vân thị thu hồi ấn giám quan điệp. Vân Lang không từ chối, giao ra rất nhanh gọn, tất cả đều đặt trên một cái đĩa, tùy ý Tùy Việt lấy.
Tùy Việt nhìn đống đồ lẫn lộn cả đồ chơi trẻ con trong đó:” Bình thường ngài cất đồ như vậy à?”
Vân Lang mặt vô cảm:” Bệ hạ lấy ấn giám của ta, người thất vọng không phải ta, mà là khuê nữ của ta, đó là đồ chơi từ nhỏ của nó.”
Tùy Việt thấp giọng nói:” Hầu gia, đó là sự bất kinh với quốc gia.”
Vân Lang nhếch mép chắp tay qua loa một cái về phía kinh thành:” Vân mỗ làm quan trong quan, trung thành tận tụy với bệ hạ, làm tướng ở ngoài quan thì vì xã tắc mà liều mình. Tự thấy tâm ngay lòng thẳng, không thẹn với bệ hạ, không hổ với quốc gia, dù có làm dân cũng cả đời cày cấy góp đầy đủ tiền lương. Vân mỗ quang minh lỗi lạc, ngươi nói ta bất kính ở chỗ nào?”
Tùy Việt á khẩu không đáp được.
“ Lời ta nói đã nhớ chưa?”
Tùy Việt tất nhiên sẽ không dám sửa lời của Vân Lang, nhưng loại người này không thể không phòng, vì chỉ cần đổi ngữ khí nói ra thì ý vị sẽ khác hẳn.
Người ta chuyển lời, vàng không thể thiếu.
Người khác khả năng không biết Vân Lang chọc giận hoàng đế tới mức nào, Tùy Việt thì rõ, vì bệ hạ trở về, bê đèn mỏ hạc đập tan nát đồ trong cung.
Người thường mà khiến hoàng đế giận tới mức đó thì đại nạn ập tới rồi, nhưng hôm nay lại khác, bệ hạ nổi giận xong chỉ yêu cầu thu lại quan ấn của Vân Lang, không nói thêm câu nào cả.
Tùy Việt hiểu, người có bản lĩnh thực sự không bận tâm quan chức, dù hôm nay bị mất, mai cũng sẽ tặng lại, hơn nữa chức vị càng cao.
“ Bệ hạ nói, đưa mười vạn cân cải thảo vào cung.”
Vân Lang chẳng tiếc:” Biết rồi, Vân thị năm nay thu hoạch dầu cải nhiều lắm, có muốn đưa vào không? À, còn có mứt quả, quả khô, đậu hũ khô, váng đậu, lạp xưởng cũng làm nhiều lắm, bệ hạ muốn chứ?”
Tùy Việt tới gần Vân Lang nói nhỏ:” Mỗi thứ một xe đi, nô tài đưa vào cung, bệ hạ đang giận lắm đấy.”
Đĩnh vàng lặng lẽ chui vào ống tay áo Tùy Việt, đội xe ngựa dài theo sau xe ngựa của hắn, chậm rãi đi về Kiến Chương cung.
Chẳng biết Lưu Triệt nhìn thấy số lễ vật này sẽ có tâm tình nhiều, dù sao thì lễ nhiều không thể trách.
Tùy Việt đi rồi, Liên Tiệp như quả bóng từ cầu thang lăn xuống, đứng bên cạnh Vân Lang tiễn khách.
“ Ngươi thấy thế nào? Bệ hạ sẽ hết giận chứ?”
“ Hầu gia đã nhìn thấu rồi, đâu cần hỏi lão nô, bệ hạ chắc chắn nguôi giận, ít nhất bệ hạ biết, hầu gia tuy kiệt ngạo bất thuần, nhưng vẫn giữ phận thần tử đó là điều tối quan trọng.”
Vân Lang gật gù, một người bị Lưu Triệt đá mười mấy năm, lời nói rất có trọng lượng:” Sao ngươi không giảm cân đi, ở nơi này ngươi không phải lấy lòng ai hết, gầy chút cho nhanh nhẹn. Cho ngươi biết, béo là một loại bệnh, lâu ngày sẽ làm tổn thương tới lục phủ ngũ tạng.”
Liên Tiệp lắc đầu:” Có đống thịt này lão nô mới thấy an toàn, chứ gầy chỉ còn xương người ta đá một cái là chết. Bản lĩnh của lão nô từ tấm thân này mà ra cả.”
“ Nói cũng phải, nếu không có đống thịt này thì mấy ngày trước ngươi bị đám phó phụ đánh chết rồi.” Vân Lang trêu chọc:
Liên Tiệp rối rít xua tay:” Hầu gia đừng hiểu lầm, lão nô lùn quá, lúc đi qua hàng rào đâu có biết bọn họ ở bên trong đang khoe nội y với nhau? Đến khi nghe thấy thì không dám đi tiếp, đành nấp ở đó đợi họ đi. Ai ngờ người ta phát hiện, mang tiếng đăng đồ tử.”
Kỳ thực Liên Tiệp rất được ưa chuộng trong trang tử, nghe nói có không ít phụ nhân muốn kiếm cha cho con mình, hắn ít nhiều có tiền, còn đọc sách. Trừ thấp một chút, ít nhất không phản cảm, còn trông rất vui mắt.
Nói là thích hắn thì quá rồi, chỉ có thể nói là người ta trải đường cho nhi tử thôi.
Có điều đó là lẽ thường tình của con người, trên đời này người nguyện ý lấy thân xác trải đường cho hoàng đế không nhiều, nhưng để trải đường cho con cháu thì có cả đống.
Vân Lang mỉm cười đá hờ một cái, thế là Liên Tiếp hét lớn bay đi, còn nảy mấy vòng, tên này kêu ca vậy chứ hắn thích lắm, chẳng cần phần thưởng hay báo đáp gì, chỉ cần người ta cần tới hắn là hạnh phúc rồi.
Nói cho cùng đó là thứ bệnh mà Lưu Triệt để lại trên người hắn.