Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 681 - Q4 - Chương 135: Năm Nguyên Sóc Cuối Cùng.

Q4 - Chương 135: Năm Nguyên Sóc cuối cùng. Q4 - Chương 135: Năm Nguyên Sóc cuối cùng.

Mấy ngày sau Tùy Việt lại tới Vân thị, mang theo gấm Thục hoàng đế ban thưởng, giá trị vượt quá lễ vật của Vân thị. Nhưng chức thiếu khanh thì không lấy lại được, Lưu Triệt cũng không lệnh người khác thay thế.

Sau đó Nhi Khoan tới làm Vân Lang vô cùng đau đầu, ông ta hi vọng khi y rảnh rỗi giúp đỡ mình một tay.

Lão già đó già quá rồi, bộ dạng thật thà tới mức đáng thương, với loại người này Vân Lang không biết đối phó thế nào, chỉ muốn bỏ chạy.

Bất tri bất giác Vân Lang cũng đã thành nhân vật cấp trọng lượng rồi.

Quan chức của Vân Lang không còn, đó là sự thực, nhưng nếu Nhi Khoan cho rằng Vân Lang không có quan chức là thất thế thì quá nực cười.

“ Bệ hạ nghĩ xem, một khi Thượng Lâm Uyển trồng toàn hoa màu Vân thị, cả vùng Quan Trung này không lo thiếu lương thực nữa. Quan Trung vững vàng thì thiên hạ cũng ổn định, ai có thể lay động giang sơn cơ nghiệp của bệ hạ.”

“ Dâu tằm có thể sinh tài, mạch, tiểu mễ có thể no bụng, Quan Trung có rất nhiều đồng cỏ bao la để chăn thả, một khi giải quyết được vấn đề cá muối sắt, Quan Trung có thể tự cung tự cấp rồi.”

“ Quan Trung lại có bát thủy, nếu kết nối với kênh Trịnh Quốc, khiến sông ngòi thông thuận bao phủ khắp vùng, có nước, có thể cải tạo ruộng cạn, thần bao năm tính toán rồi, khi đó sản lượng lương thực sẽ tăng tới những ba thành.”

“ Qua cuộc trò chuyện hôm đó, thần nhận ra, Vân hầu thực sự muốn nắm quyền Thượng Lâm Uyển, ước mơ của y là trồng cây cối khắp mảnh đất đó thậm chí khắp thiên hạ, từng bước quy hoạch đã được y chuẩn bị đâu ra đó, chỉ cần quyền lực vào tay là có thể thực thi ngay được.”

Chuông trong Chương Đài cung đã gõ ba lần, bình thường nơi này sớm chìm trong bóng tối, hôm nay vẫn sáng rực ánh đèn. Nhi Khoan già nua ngồi trên thảm, phấn chấn miêu tả một bức tranh mỹ hảo sống động, ruộng tốt vạn khoảnh, sóng mạch dập dờn,

“ Những năm qua triều đình thực thi chính sách thân mạnh cành yếu, đảm bảo cho chính lệnh bệ hạ thông suốt thiên hạ. Binh mã thiên hạ có tới sáu thành ở Quan Trung, người ngựa tiêu hao thành gánh nặng cực lớn của Quan Trung, hiện thực là bách tính ngoài kia chỉ đủ cái ăn qua ngày, một khi thiên địa có điều bất trắc là thảm vô kể.”

“ Bệ hạ, lão thần nhìn không thấu thiếu niên đó, nhưng qua những điều y làm cũng có thể tính là thần tử trung thành, có thể thành trọng thần triều đình.”

Nhi Khoan từng làm lão sư của Lưu Triệt, vì thế chỉ cần ở riêng, ông ta nói chuyện tùy ý hơn nhiều.

“ Trọng thần sao? Ài...” Lưu Triệt nhớ tới dáng vẻ dưng dưng ẩn chứa đầy quật cường của Vân Lang chỉ muốn đấm đá một trận đến khi y phải cúi mình thần phục hoàn toàn mới thôi. Có điều sợ làm thế, mai thôi Vân gia thành nơi trống rỗng, hắn thở dài:” Tiên sinh cho rằng trẫm nên đánh cược?”

Nhi Khoan cười khà khà:” Phần thưởng quá hấp dẫn, sao bệ hạ không cược? Nếu như Vân Lang thực sự có thể khiến Thượng Lâm Uyển cây quả đua hương, sóng lúa dập dờn, kho lương bệ hạ sung túc, binh tốt bệ hạ no đủ, thần dân của bệ hạ yên vui, khi đó dù kẻ mang mưu đồ gì cũng thành vô nghĩa thôi. Nếu không thể ...”

“ Hừ, nếu không thể, đời này y chớ mong sống nửa ngày an lành.”

Nhi Khoan cười ha hả, Lưu Triệt cũng cười lớn theo.

Cũng đêm đó ở Vân thị, bóng đêm hoàn toàn bao phủ đại trạch viện, chí có ánh đèn leo lét chiếu ra từ tiểu lâu.

Chân Tô Trĩ rất dài, sáng mịn tựa ngà vui, cứ lượn lờ trước mắt Vân Lang. Vân Lang một tay tóm lấy cái chân đó, tay kia vẫn viết không ngừng, Tô Trĩ kêu một tiếng như mèo con, gác luôn chân lên vai y.

Bế xốc nàng lên giường, Vân Lang dùng chăn quấn lại, vỗ vỗ má nói:” Ngủ ngoan, ta còn bận.”

Tô Trĩ giãy như cá trên giường, sau đó quay mặt đi không thèm để ý tới Vân Lang nữa.

Vân Lang cười, mỹ nhân như thế ai nỡ từ chối, chỉ là ( Thượng Lâm Uyển nông sự sớ) phải mau chóng dâng lên.

Xung đột với Lưu Triệt chỉ là chuyện nhỏ, nông tang là chuyện lớn, mùa đông năm nay cần trưng dụng hai mươi vạn lao dịch, công trình thủy lợi hoang phế của Thượng Lâm Uyển cần tu bổ.

Nhân lúc đại quân chưa lên đường, mượn lượng lớn lừa ngựa để chỉnh đốn lại đồng ruộng.

Một khi nhập đông, muốn tổ chức hoạt động lớn như vậy là rất khó khăn.

Canh bốn rồi, Vân Lang viết xong chữ cuối cùng, cẩn thận thổi khô mực trên giấy, gấp lại thành hình sách, chỉ cần kéo ra là có thể đọc rất thuận tiện.

Tấu chương viết xong, toàn thân cũng nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên y thực sự nghiêm túc làm một việc, y rất muốn làm tốt việc này, hi vọng lương thực mảnh đất này sản xuất ra có thể bù đáp cho dã tâm chinh chiến to lớn của Lưu Triệt.

“ Cứu sống thêm được người nào tốt người đó, năng lực ta có hạn, chỉ đành thế thôi.” Vân Lang ngước mắt lên trời cao lẩm bẩm:

( Thượng Lâm Uyển nông sự sớ) trình lên, sau đó như đá chìm đáy biển.

Một phen tâm sự của Vân Lang vậy là kết thúc.

Sau khi số củ cải đường cuối cùng được đào lên, năm Nguyên Sóc thứ tám của Vân thị coi như đã qua.

Hoàng đế đã tuyên bố niên hiệu tiếp theo là Nguyên Thú.

Niên hiệu Nguyên Sóc đại biểu Đại Hán chính thức tuyên chiến với Hung Nô.

Niên hiệu Nguyên Thú biểu thị, Đại Hán chuẩn bị tấn công Hung Nô, lần này không còn là cuộc tấn công mang tính chất quấy nhiễu nữa, mà là từng binh đoàn lớn sẽ tiến vào nội địa Hung Nô.

Mỗi năm vào ngày mùng một tháng Giêng là lúc chân chính sử dụng niên hiệu mới, Vân Lang tin, năm mới sắp tới sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.

Sau ngày sương lạnh, mùa đông tới.

Sân Vân thị hơi nóng hầm hập, toàn bộ nồi sắt trong nhà được huy động để nấu củ cải đường, làm đường.

Ép nước của cải chắc chắn là phương pháp làm đường nhanh nhất, nhưng các phó dịch Vân thị phát hiện, thông qua nấu chín, đem lọc, có thể làm ra càng nhiều đường hơn. Vì thế bọn họ không quản ngại vất vả nấu đi nấu lại khi củ cải đường biến thành hồ.

Bã củ cải đường làm thức ăn cho lợn rất tốt, chỉ cần là thứ tốt, nông phu sẽ tận dụng hết giá trị của nó.

Cứ nấu rồi lại lọc, nước đường dinh dính nguyên thủy nhất liền xuất hiện, màu chẳng đẹp, vị chẳng thuần, vì trung hòa vị chua trong đó, còn phải thêm cả vôi.

Nấu đường là công việc rất vất vả, phải nguấy liên tục, cố gắng làm hơi nước bay hết, đem nước đường nấu thành dạng sền sệt, coi như hoàn thành sơ bộ, vì đường này có màu nâu đỏ, nên gọi là đường đỏ.

Tới giai đoạn này phó phụ Vân thị đuổi hết người không liên quan đi, nhốt mình trong công xưởng, lén lút như trộm thêm than gỗ vào đường đỏ, sau đó không ngừng quấy lên, nước đường đỏ sẽ trở nên trong hơn.

Phó phụ cất hết than gỗ đi, mở xưởng ra để phó dịch ngoại viện vào nấu nước đường trong này, tới khi biến thành đường cát trắng khiến người Trường An điên cuồng.

Phụ trách công đoạn chính là sáu phó phụ do Tống Kiều lựa chọn, đều là người trung thành với nàng, đời này không có khả năng rời Vân thị. Mặc dù không phải chủ sự, bọn họ cũng không phải là phó phụ thông thường, có thể sai bảo họ chỉ có năm chủ tử thực sự, địa vị tôn sùng.

Vân thị một năm chỉ làm ra một vạn cân đường cát trắng, những thứ này không có khả năng xuất hiện ngoài thị trường, chia cho thân bằng hảo hữu là hết rồi.

Nghe đâu Vân thị có một thứ truyền thuyết gọi là đường phèn, thứ này ngọt như mật, trong như băng, không phải chí giao không thể có.

Truyền thuyết mà, chắc gì là thật, dù sao có ai thấy nó đâu.

Đường phèn tất nhiên có thật, Hoắc Quang thù thứ này lắm.

Hoắc Quang là đứa bé đặc biệt, nó không hứng thú gì với đường hết, nhưng Vân Âm lại mê mệt đường phèn, thứ đó làm ra chẳng những tốn thời gian mà còn cực kỳ phiền hà, mà sư phụ lại là ma lười, trừ khi hứng thú nổi lên, nếu không thà nằm đấy chứ không làm gì.

Bởi thế Hoắc Quang phải làm thôi.

Vân Lang thấy Hoắc Quang thất thểu từ trong hầm đi lên, quay sang khuê nữ cười tươi như hoa:” Sau này muốn ăn đường phèn thì tự con làm đi, đừng bắt Tiểu Quang làm khổ lực, chẳng phải con cũng biết làm sao?”

Vân Âm nhìn váy áo mỹ lệ của mình, lại nhìn cái hầm tối tăm, cân nhắc một hồi kiên quyết lắc đầu, tung tăng đi lên lầu.

Đợi Hoắc Quang rửa tay sạch sẽ, Vân Lang tới bên cạnh nói:” Tiếp tục chiều nó như thế, người chịu tội là chúng ta đấy.”

Hoắc Quang cười:” Tiểu sư muội trước kia rất ngoan, năm nay hình như thành đại khuê nữ rồi, khó tính là bình thường.”

Vân Lang tròn mắt, một thàng bé tám chín tuổi đầu nói câu này quá đáng rồi:” Lời quỷ quái này ai dạy con thế?”

“ Mẹ con, nói là Vân thị gia tài vô số, mặc dù không thể cho khuê nữ tất cả, nhưng nhìn mức độ sư phụ yêu thương đại nữ, tương lai lấy được hai thành gia sản không thành vấn đề. Còn bảo con cố gắng đối xử tốt với đại nữ, tương lai lấy được nhiều gia tài hơn.”

Hoắc Quang vừa nói vừa dùng ánh mắt ao ước nhìn Vân Lang, làm y không còn gì để nói, xoa đầu nó:” Thế thì phải cố gắng lên, nếu không cẩn thận Vân Âm thích người khác, lúc đó sư phụ cũng không giúp được gì đâu.”

Hoắc Quang nghe thế nghiến răng ken két:” Lưu Cư rất đáng ghét, hôm trước nó hỏi con, nếu nó cưới sư muội làm thứ phi thì có thể làm sư phụ nghe lời không?”

Vân Lang nheo mắt, dĩ nhiên ý này của Lưu Cư có tám phần do Vệ hoàng hậu mớm cho, cười khẩy:” Thứ phi à?”

“ Đúng ạ, tên ngốc đó nói sư muội xuất thân không tốt, đáng lẽ không thể làm thứ phi cơ, nhưng vì sư phụ, nó sẽ gia ân. Sư phụ, sau này Lưu Cư tới cầu thân, hãy lấy lý do này từ chối nó nhé!”

Vân Lang cười phá lên:” Lưu Cư thực sự nói thế sao?”

“ Đúng ạ, con nói với hai vị sư nương rồi.” Hoắc Quang gật đầu:

“ Đúng lắm, người coi thường Vân thị ta, chúng ta không cần coi trọng họ.”

Hoắc Quang liên tục gật đầu:” Dù là Hoàng trưởng tử cũng không được.”

Đến tối Vân Lang coi đây như truyện vui của đám trẻ con kể cho Tống Kiều, Tống Kiều cười ngặt ngoẽo rồi nói:” Dù sao Đại nữ cũng không nên gả cho hoàng gia.”

Vân Lang ngạc nhiên:” Ý nàng là có người nhắc tới chuyện này rồi sao?”

“ Thường Nhạc hầu phu nhân đã mập mờ nói với thiếp, bị thiếp lấy lý do Đại nữ còn nhỏ từ chối rồi.”

Vân Lang tức giận:” Sao không đuổi ngay khỏi nhà?”

Tống Kiều kéo trượng phu nóng nảy ngồi xuống, cười dỗ:” Không tiện làm quá tuyệt tình như thế, nhà ta vừa mới được yên tĩnh, thiếp thân không muốn chuốc thêm kẻ thù cho phu quân.”

Vân Lang thờ phì phò một lúc nói:” Truyền lời ra, Vân Âm trước khi mười tám tuổi, không nói tới hôn sự.”

Tống Kiều há hốc mồm:” Hả? Những mười tám.”

Vân Lang mặt âm trầm, khẳng định dứt khoát:” Đúng, mười tám tuổi.”

....

Hết Q4, hôm nay cũng dừng ở đây, truyện tổng cộng có 8 Q nhé.

Bình Luận (0)
Comment