Oe oe oe ...
Tiếng khóc trẻ con từ trong lều truyền ra, Cẩu Tử thở phào quỳ xuống đất hướng về phía Trường An khấu đầu, sau đó có phụ nhân vui mừng bế đứa bé mới ra đời trao cho hắn.
“ Là một đứa bé trai.” Phụ nhân nhìn đứa bé mà hâm mộ:
Cẩu Tử cẩn thận bế đứa bé, nhìn sinh linh vừa chào đời, bé xíu đỏ hỏn, nhăn nheo, xấu xí nhưng hắn rất hài lòng, ít ra đứa bé vẫn có tóc đen giống hắn.
Đứa bé còn quá nhỏ, Cẩu Tử muốn nhìn con thêm một lúc, sợ gió làm đứa bé bệnh, giao lại cho phụ nhân:” Tốt, đứa bé khỏe mạnh lắm, nó là nhi tử của ta.”
Phụ nhân nghe vậy vô cùng hoan hỉ, lập tức bế đưa bé chui vào trong lều.
Cách cái lều của Cẩu Tử không xa là một ngôi mộ lẻ loi, đó là mộ Tả Ngô, cỏ hoang trên mộ đã bắt đầu lan ra xung quanh, theo tốc độ này, hai ba năm sau sẽ thành cái đồi đất chẳng đáng chú ý, rồi bò dê dẫm qua dẫm lại thêm vài năm nữa, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào.
Cẩu Tử mang theo một túi rượu sữa ngựa đi tới bên mộ của Tả Ngô, rót ít rượu xuống đất, sau đó tợp một ngụm rượu vừa chua vừa gây, nói nhỏ:” Ta có nhi tử rồi.”
Gió mùa xuân lướt qua đầu ngọn cỏ, rung rinh như Tả Ngô đang trả lời.
“ Ta đã bảo ngươi rồi, Lưu Lăng đã thành người Hung Nô, sao ngươi lại không tin ta chứ?”
Tả Ngô tất nhiên không thể trả lời hắn, cái thi thể trong đó không lành lặn, vì bị năm con trâu xé toạc, Cẩu Tử phải dùng da trâu gói lại mới an táng được.
Cẩu Tử không thích Tả Ngô, thậm chí còn khinh bỉ hắn, nhưng hay dở gì thì đó là đồng bạn duy nhất của Cẩu Tử ở Long Thành này.
So với người Hung Nô hay đám người Lưu Lăng, hắn thấy Tả Ngô vẫn tốt hơn một chút.
Hoàng đế yêu cầu Lưu Lăng có thể ảnh hưởng tới Y Trật Tà không lui về Mạc Bắc, mà lui về Hà Sáo gần hơn, nhưng Lưu Lăng làm ngược lại, còn khuyên Y Trật Tà lui sâu về Mạc Bắc dưỡng sức, né tránh mũi nhọn Đại Hán, tính kế lâu dài.
Chiến tranh giữa Đại Hán và Hung Nô tuyệt đối không thể phân thắng bại trong một sớm một chiều, Lưu Lăng có nhận thức tỉnh táo về chuyện này.
Y Trật Tà vẫn chưa chết, con nàng còn nhỏ, Mông Tra chưa nắm đại quyền, muốn ba mục tiêu này thành hiện thực, Lưu Lăng cần một thời gian quá độ dài, vì thế dù hoàn cảnh sinh tồn càng tệ hơn, điều kiện càng tệ hơn, Lưu Lăng không ngại ở đó mười mấy năm.
Cẩu Tử cho rằng nhiệm vụ của mình không thể hoàn thành, người trong nước luôn cho rằng Lưu Lăng là người Hán, ít nhiều lòng hướng về cố quốc, Hung Nô hoang vu không phải nơi thích hợp cho Hán nữ yếu ớt sống lâu dài.
Ai cũng ngây thơ cho rằng trở về là mục đích tối cao của Lưu Lăng.
Nhưng bọn họ quá xem thường nữ tử này rồi, vì mục đích duy nhất của nàng là thành nữ vương Hung Nô.
Cẩu Tử cũng không biết mình lảm nhảm với Tả Ngô nhiều hay ít, khi mặt trời xuất hiện trên đỉnh đầu, nóng bức khó chịu mới về lều.
Hung Nô nữ tắm rửa sạch sẽ không hề xấu, thậm chí có thể nói là xinh đẹp, ngũ quan bọn họ đường nét rõ ràng như dùng đao khắc, không như Cẩu Tử, mặt chẳng khác nào một cái bánh lớn sau đó đem mấy cục bùn ấn lên thành ngũ quan, cái gì cũng bèn bẹt.
Nữ tử sinh còn cho hắn tên là Lan Kiều, cái tên do hắn đặt cho, đang nhìn hắn đầy ôn nhu.
Người Hán này khiến nàng biết thế nào là hạnh phúc mà một nữ nhân có thể nhận, khi nàng mang thai, nam tử không biết chăn dê này lùa đàn dê lên thảo nguyên, vất vả cả ngày còn nhặt trứng gà hoang về cho nàng.
Hắn còn xin được gạo cực kỳ quý giá ở chỗ Đại át thị nấu cháo cho nàng ăn, khi nàng bụng rất to, giúp nàng trở mình, buổi chiều cùng nàng tản bộ trên bãi cỏ, kể cho nàng nghe cuộc sống ở đất Hán.
Nhất là hắn chưa bao giờ đánh nàng, khi hoan hảo không thô bạo như nam tử Hung Nô.
Hắn rất tốt ... Chỉ là lúc nào cũng u buồn, ánh mắt hắn luôn hướng về một phía.
“ Chúng ta về đất Hán đi.” Lan Kiều đột nhiên đề nghị:
Cẩu Tử ngẩn ra, sau đó lắc đầu:” Xa lắm hơn nữa rất nguy hiểm.”
“ Không sợ, năm ngày nữa là thiếp có thể cưỡi ngựa được rồi, thiếp sẽ cõng nhi tử, Lan Anh sẽ dắt đàn dê, chàng rất dũng mãnh, có thể bảo vệ mọi người. Chúng ta cứ đi thong thả rồi sẽ đến.” Lan Kiều kiên định nói:
Cẩu Tử cười nhẹ vỗ vỗ đầu nữ nhân ngốc đó.
Lan Kiều ngả vào lòng Cẩu Tử:” Chàng là nam tử tốt nhất mà thiếp từng gặp, theo chàng, thiếp và Lan Anh đều sống rất tốt.”
Lan Anh quỳ trên thảm gật mạnh đầu.
“ Mục trường ở xung quanh Long Thành đã không còn cỏ nữa, mục nhân đi xa chăn thả rất nhiều, chúng ta cũng có thể từ từ rời đi, đợi chúng ta rời thảo nguyên, sau đó tới đất Hán. Thiếp không muốn tới Mạc Bắc, a mụ thiếp nói, đó là quê hương của ma quỷ.”
“ Tới đất Hán rồi, chàng đi xem bệnh gia súc cho người ta, bọn thiếp chăn dê, có lẽ nuôi thêm vài con trâu, nếu kiếm được thêm một ít ngựa với lạc đà nữa thì tốt quá, chúng ta sẽ có rất nhiều gia súc, nuôi được rất nhiều con.”
Chẳng biết vì sao Cẩu Tử thấy hai mắt cay xè, hai nữ nhân này đối với hắn mà nói chẳng qua là thứ dùng để an ủi lúc cô đơn, không ngờ sống với nhau hai năm, hình như có ít thay đổi.
Chạy về đất Hán rất phiền phức, cho dù có thoát khỏi sự truy bắt của người Hung Nô, Tú Y sứ giả cũng truy cứu hắn tội tự ý rời chức vụ.
Đường nào cũng là chết, chỉ có ở lại Long Thành khám bệnh cho gia súc, chăn dê mới là an toàn nhất. Còn về phần hoàn thành nhiệm vụ trở về thì hắn không mơ tưởng nữa rồi, không ai có thể thay đổi suy nghĩ của Lưu Lăng.
Trước kia Cẩu Tử ít nhiều còn giữ chút kính trọng với Lưu Lăng, từ khi vô tình nhìn thấy lão già Đại quỷ vu như đống xương khô như chó đực hì hụi trên thân thể trắng trẻo của Lưu Lăng, chút thiện chí ít ỏi của hắn với nữ nhân này tan biến sạch.
Quá ghê tởm.
Đồng thời ý thức được, Lưu Lăng dám làm mọi việc để đạt được mục đích.
Hai nữ nhân ngốc này suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, người Hung Nô cứ đi thành bầy đâu phải vì họ thích như vậy, mà sói trên thảo nguyên này không cho phép bọn họ đi đơn độc. Bằng vào một nhà hắn, hai nữ nhân, một đứa bé, một đàn dê, chắc chắn là món ngon cho đàn sói.
“ Đàn dê không thể mang nhiều, chỉ cần ba con dê đực, mười con dê cái thôi, dê con không cần, chiến mã chỉ cần một con ngựa cái có sữa, nhà chúng ta nhiều dê, có thể đổi lấy một chiến mãi.”
“ Chăn mang hai cái, tối ngươi và đứa bé ngủ trong, ta và chủ nhân dựa vào nhau là được …”
Cẩu Tử nghe hai nữ nhân thì thầm bàn tính kế hoạch bỏ chạy lòng ấm áp, nhìn nhi tử như cục thịt của mình, thấy mình về hay không cũng được, nhưng đứa bé này phải về.
Mình chịu khổ trên hoang nguyên là đủ, sao bắt con mình chịu khổ.
Đang nghĩ tới đó thì nghe thấy tiếng tù và rền vang ở bên ngoài.
Thiền vu đang điểm binh.
Mọi nam nhân sống trên thảo nguyên đều là binh, sau khi tiếng tù và dừng, nam nhân trong phạm vi mười dặm không tới trước quân trướng Thiền Vu nghe lệnh thì sau này không cần tới nữa.