Cẩu Tử vội vàng mặc giáp da, trong ánh mắt lo lắng của hai nữ nhân, cầm lấy trường kiếm chạy tới quân trướng của thiền vu. Tới quân trướng mới nhận ra, người đứng trên đài cao không phải là Y Trật Tà mà là Lưu Lăng một thần võ phục.
Võ sĩ Hung Nô cực kỳ phẫn nộ, một số người có tuổi đã chỉ trỏ chửi bới rồi, lúc này chỉ cần có người kích động, sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lưu Lăng chẳng hề sợ hãi, đứng đó quét mắt nhìn quanh, đợi khi võ sĩ Hung Nô tụ tập gần đủ rồi mới nhường cho Mông Tra đứng lên.
Toàn thân thiết giáp, Mông Tra giờ là thanh niên Hung Nô cường tráng hùng vĩ, lạnh lùng nhìn đám đông phía dưới, quát lớn:” Đại át thị có lệnh, dê cái bên Lam Hà năm nay liên tiếp sinh đôi, đó là thần Côn Lôn phù hộ Hung Nô ta. Vì thế Đại át thị nhân từ chuẩn bị chia dê mẹ nhiều con ở Lam Hà cho mọi người. Giờ mỗi đầu người có thể tới nhận một con dê.”
Rất lâu trước kia, Mạo Đốn thông qua thói quen để khiến người Hung Nô nghe lệnh mình, cuối cùng soán quyền thành công.
Mới đầu ông ta chỉ lệnh cho võ sĩ Hung Nô cùng mình bắn vào mục tiêu không quan trọng, võ sĩ làm theo, về sau lệnh võ sĩ bắn vào át thị ông ta yêu thương, võ sĩ làm theo, rồi về sau nữa võ sĩ cùng ông ta bắn chiến mã của Đầu Mạn thiền vu, một bộ phận làm theo, ông ta giết số còn lại. Khi võ sĩ đã hình thành nên thói quen nghe theo ông ta, sẵn sàng bắn vào bắn vào bất kỳ chỗ nào ông ta chỉ, ông ta nhắm thẳng vào Đầu Mạn thiền vu --- Cha mình.
Mưu kế này rất đơn giản hữu hiệu, cũng vô cùng tàn nhẫn thô bạo, còn cách của Lưu Lăng ôn nhu hơn nhiều.
Hôm nay nàng thồi tù và mà nàng vốn không có tư cách thổi, võ sĩ tuy bất mãn, nhưng được một con dê cái, bọn họ sẽ không ý kiến gì, nhiều người còn vui mừng.
Cẩu Tử có thể tưởng tượng, lần sau Lưu Lăng thổi tù và, đám võ sĩ vẫn tới, rồi lại được thưởng ...
Rồi lần sau nữa hẳn là nàng bắt đầu yêu cầu chuyện không đáng kể cho họ hoàn thành, đợi trải qua trò chơi này nhiều lần, người Hung Nô sẽ quen với sự chỉ huy của Lưu Lăng.
Thói quen là được nuôi dưỡng mà thành, Lưu Lăng thông qua ân huệ nhỏ để đạt được mục đích, âm thầm lặng lẽ.
Cẩu Tử tất nhiên không dại gì vạch trần âm mưu này, hắn rất vui mừng, vì hắn thấy mình có thể về nhà rồi, chỉ cần Lưu Lăng thành chúa tể của người Hung Nô là hắn có thể về nhà.
Tả Ngô bị Y Trật Tà dùng trâu phân thây vì hắn cứ suốt ngày lượn lờ quanh Lưu Lăng, còn có quan hệ với thị nữ của Lưu Lăng.
Ít nhất thì thống lĩnh thân quân thiền vu tiếp nhận mệnh lệnh nói thế, Cẩu Tử và Bành Xuân đặc biệt được mời xem xử phạt.
Tả Ngô chết rất thảm, trước khi chết hắn van xin, sau đó chửi bới, cuối cùng là tiếng gào thét mà không ai có thể quên được ...
Mồ hôi trên đầu Bành Xuân chảy ra như dòng suối nhỏ, Cẩu Tử lạnh sống lưng, đêm ngủ thình lình bật dậy tới mấy lần, ôm chặt lấy Lan Anh, Lan Kiều run rẩy không thôi.
Bây giờ không lo bị trâu phân thây nữa rồi, Lưu Lăng dám làm thế chứng tỏ Y Trật Tà đã suy yếu tới mức không thể làm gì được.
Cẩu Tử rất muốn gặp qua Y Trật Tà, hắn nhìn là biết Y Trật Tà có phải sắp chết không? Nếu là sắp chết thật, đem tin tức này về cũng có thể coi là bàn giao công việc.
Thấy người Hung Nô từ phẫn nộ chuyển sang hớn hở đi nhận dê, Cẩu Tử đi tới bên cạnh Mông Tra đang chỉ huy đám đông.
“ Nghe nói ngươi sinh nhi tử à?” Mông Tra tuổi còn trẻ mà đã có chòm râu rất đẹp, cười ha hả nói:
“ Ừ, một đứa bé tráng kiện, tương lai sẽ là chiến sĩ giỏi.”
“ Ngươi không định về đất Hán nữa sao?”
“ Cái đó phải xem Đại át thị có việc gì cần ta làm không, nếu có thì ta về, nếu không ta sống ở đây cũng không tệ.”
Mông Tra nói dứt khoát:” Ngươi có thể về, con ngươi và nữ nhân ngươi không thể về, họ là người Hung Nô.”
Cẩu Tử nhíu mày:” Thế không được, nếu phải tách ra, ta về một mình làm gì chứ?”
“ Ha ha ha, nữ nhân của ngươi là mỹ nhân hiếm có của Hung Nô, không thể mang tới đất Hán.”
“ Hả? Ta nhớ ngươi nói Đại át thị mới là nữ nhân đẹp nhất, sao giờ lại thay đổi rồi.”
Mông Tra ngây dại nhìn Lưu Lăng đứng trong đám đông Hung Nô thảo luận dê cái có béo hay không, lắc đầu:” Nàng khác với mọi người.”
Cẩu Tử tặc lưỡi nói nhỏ:” Có những người giống tuyết liên trên Thiên Sơn, chỉ có võ sĩ dũng mãnh nhất mới có thể hái được.”
“ Có thể sao?” Mông Tra hít sâu một hơi, có ngọn lửa nhảy múa trong đôi mắt, đó là ước ao từ thùa thiếu thời của hắn, tới giờ vẫn không thay đổi:
“ Sao không? Chỉ cần ngươi lấy được mục trường của Đồ kỳ vương, ta thấy ngươi có thể thử, nữ nhân tốt như vậy, một mình thiền vu mới được hưởng, thật không công bằng.”
Nhắc tới mục trường của Đồ kỳ vương, lửa giận trong lòng Mông Tra không cách nào át chế được, một vị vương đã trưởng thành mà chưa lấy được đất đai thuộc về mình, đây là sỉ nhục lớn:” Rất nhanh, rất nhanh thôi ta sẽ lấy được thứ thuộc về mình ...”
Cẩu Tử thoáng trầm tư, sau đó kéo Mông Tra ra chỗ vắng người, nói nhỏ:” Nếu vậy ngươi chuẩn bị trước đi, chỉ có thế mới không ai dám tranh đoạt đất phong của ngươi.”
“ Ngươi có vẻ rất quan tâm tới chuyện của ta.” Mông Tra hơi híp mắt, nhìn xoáy vào mắt Cẩu Tử, giọng điệu có phần dè chừng:
Cẩu Tử thẳng thắn gật đầu:” Tất nhiên là thế rồi, hai năm qua không có ngươi chiếu cố, ngươi nghĩ ta sống ra sao, có khi ngay sau khi Tả Ngô bị phân thây, ta đã có thể là người tiếp theo. Vì sao ta quan tâm tới chuyện của ngươi à? Vì ngươi sống tốt, ta mới không xui xẻo tới mức bị phân thây chứ sao. Còn nếu ngươi thành Đại thiền vu với ta mà nói là tốt nhất, đáng tiếc thiền vu khỏe mạnh lắm, ngươi phải chờ rất lâu mới có cơ hội.”
Mông Tra cười nhạt:” Lão ta giờ chỉ như cái xác, đái ỉa còn chẳng thể tự làm được thì sống nổi bao lâu? Bằng hữu của, nếu ta thành Đại thiền vu, ngươi sẽ là y giả địa vị tôn sùng nhất.”
“ Giao hẹn thế nhé.” Cẩu Tử đưa tay lên:
Mông Tra nắm lấy:” Đương nhiên.”
Hai người đang nói cười vui vẻ thì Lưu Lăng từ trong đám đông chen ra, tha thướt ngồi đối diện bọn họ:” Đang nói chuyện gì mà vui thế?”
Không hiểu vì sao mà hơi thở Mông Tra trở nên gấp gáp, Cẩu Tử cười vui vẻ trả lời:” Bọn thuộc hạ đang nói chuyện đứa con mới sinh của minh.”
Lưu Lăng ôm hai chân, quần lụa mỏng ôm lấy bờ mông tròn lẳn của nàng, đó là mỹ cảnh tuyệt vời làm nam nhân phát cuồng, tiếc là Cẩu Tử ngồi hơi lệch, bị áo choàng của nàng che đi, nhưng Mông Tra thì thấy rõ ràng.
Lưu Lăng bỏ mũ trụ xuống, lắc nhẹ đầu cho mái tóc đen nhánh xõa ra:” Ngươi sinh nhi tử rồi sao, đúng là chuyện vui, thưởng cho ngươi một con dê.”
“ Đứa bé đó nên đi gặp gia chủ.”
Lưu Lăng liếc nhìn Mông Tra mặt đỏ bừng hơi thở gấp gáp, tủm tỉm cười:” Ngươi đúng là số nô tài, quan không làm chỉ muốn làm nô phó cho người ta, hoài niệm Vân thị tới thế à?”
“ Vân thị không có nô phó.”
Cứ nhắc tới vấn đề này là Cẩu Tử cố chấp tranh luận một phen, Lưu Lăng không lạ nữa, tùy tiện phất tay:” Được rồi, được rồi, chẳng biết người đó cho các ngươi cái gì mà vạn dặm xa xôi vẫn một lòng trung thành. Ài, Vân thị đúng là khiến người ta hoài niệm, song lại là nơi biến anh hùng hào kiệt thành phế vật.”
“ Chắc chưa biết hả, gia chủ của ngươi đã mất ân sủng của hoàng đế rồi, giờ ở nhà làm ruộng, à, còn chơi với trưởng tử mới sinh, mở tiệc trăm ngày mà chỉ lưa thưa vài người tới chúc mừng, vài năm nữa thôi là không ai hỏi tới rồi.”