Khi Vân Lang xuất hiện trước nhà Trương Thang tức thì có không ít cái đầu nhấp nhô vươn ra nhìn, sau khi xác định đúng thân phận của y, ngay lập tức có nhiều tiếng vó ngựa gấp gáp đi xa dần, chẳng biết báo cho những ai?
Vân Lang chẳng bận tâm đi vào ngôi nhà lặng ngắt như tờ, cả nhà họ mặc trang phục tù phạm quỳ trong viện tử, cả lão mẫu tuổi cao của Trương Thang cũng như thế, nhìn chằm chằm vào một căn phòng.
Chuyện tới mức này, Vân Lang chẳng còn gì để nói, Trương Thang phải chết, hơn nữa phải chết cho nhanh, nếu không chẳng những vẫn chết mà còn phải chịu vô số sỉ nhục.
Lần trước Trương Thang tiếc tài không giết Chu Mãi Thần mà chỉ đẩy hắn tới Thụ Hàng thành, giờ Chu Mãi Thần lập công trở về, cùng liệt hàng cửu khanh giống Trương Thang.
Chu Mãi Thần trở về còn được trọng dụng, chứng tỏ năm xưa Trương Thang chỉ trích Trang Thanh Địch, Chu Mãi Thần là sai, ít nhất đó là tín hiệu mà hoàng đế phát ra.
Quan trường là thế, ngươi không ép được ta thì ta ép ngươi, Chu Mãi Thần đã về, cho thấy trước kết cục không tốt của Trương Thang.
Vì thế Ngự sử trung thừa Lý Văn, Hữu nội sử Vương Triêu, trưởng sử Biên Thông liên kết với Chu Mãi Thần, đàn hặc Trương Thang tám chuyện bất pháp.
Cái khác không nói, điều quan trọng nhất là tố cáo Trương Thang nhiều lần tiết lộ cơ mật cho thương nhân, để một số thương nhân bất lương dựa vào tích trữ hàng hóa thu lợi lớn.
Tới giờ Điền Tín, nhi tử của Điền Giáp vẫn bị nhốt trong lao ngục, đợi phán quyết cuối cùng của hoàng đế.
Chuyện rất quỷ dị, tấu chương đàn hặc bị hoàng đế áp xuống, nhưng nội dung thì lại vẫn bị tiết lộ ra ngoài không sai một chữ, lại có sứ giả tới trách cứ Trương Thang.
Như thế Trương Thang có phạm vào tám tội kia không thì cũng chỉ có một đường chết.
Vân Lang xách một hộp thức ăn tới nhà Trương Thang, vẻ mặt như đi bái phỏng bằng hữu, khi qua bên cạnh Trương mẫu còn thi lễ thỉnh an, mời bà và Trương Than cùng uống chén trà.
Trương mẫu không quá bi thương, ngược lại còn khuyên Vân Lang chớ ở lại lâu, gặp nhi tử bà lần cuối là tìn nghĩa lớn rồi, cả nhà họ cảm kích.
Trương Thang ăn mặc rất đốt tiền, trời nóng bức như thế mà bộ triều phục đen nặng nề mặc nghiêm trang không thiếu món nào, vậy mà không thấy có chút mồ hôi nào.
“ Không cần nhìn nữa, ta hỏi Tào Tương liệu có sứ giả tới ngăn cản ngài tự sát không, hắn nói, không có đâu.”
Trương Thang thu hồi lại ánh mắt:” Ta vẫn không cam lòng, giờ vẫn chưa tới lúc thỏ hết chó vào nồi mà, bệ hạ vẫn cần ta.”
“ Đúng là chưa, nhưng bệ hạ có con chó hung dữ hơn rồi, mà không chỉ một, Triệu Vũ, Vương Ôn Thư quá đủ cho bệ hạ sai khiến. Thanh danh ngài đã quá thối, phải giết để vỗ về lòng người thôi.” Vân Lang chẳng có lý do gì phải nói uyển chuyển vào lúc này nữa:” Trước kia ngài không sợ chết cơ mà.”
Trương Thang đưa tay sờ cổ:” Có ai là không sợ chết đâu cơ chứ, chỉ là không sống nổi nữa, cố gắng giữ chút tôn nghiêm cho con cháu, tránh chúng bị người ta chê cười.”
Vân Lang mở hộp thức ăn, lấy ra một bầu rượu:” Đây là rượu mạnh ta làm, ông uống nhiều một chút.”
Từng món ăn được lấy ra, ngon lành, đẹp đẽ, Trương Thang nhìn chằm chằm từng món ăn thế rồi đột nhiên ôm miệng khóc lớn, nước mắt nhiều tới mức như khóc hết cho cả đời của mình.
Vân Lang ngồi đó đợi ông ta kiềm chế được cảm xúc mới nói:” Hay để ta tới Trường An cầu xin bệ hạ.”
Trương Thang nghẹn giọng:” Cầu bệ hạ sẽ chết càng nhanh.”
Vân Lang thở dài.
Trương Thang lấy con gà quay trên đĩa, xé miếng thịt lớn nhai nuốt ngấu nghiến:” An Thế giờ ở đâu?”
“ Cùng Lương Ông đi tới huyện Vĩnh An, giúp ta quản lý đất phong, Trương công yên tâm.”
Trương Thang nặn ra nụ cười khó coi:” Tốt lắm.”
“ Ta nhìn thấy Điền Giáp quỳ ngoài kia, có cần bảo ông ta vào không?”
Trương Thang lắc đầu dứt khoát:” Không cần:”
“ Hai người rốt cuộc là ai hại ai?”
“ Bao nhiêu năm dây dưa, sớm không phân rõ nữa rồi. Vân hầu có biết, một chuyến phong lưu ở Tri Xuân các tốn kém thế nào không?”
Vân Lang nghi hoặc lắc đầu:” Chưa từng đi, chẳng lẽ ông tới rồi sao?”
“ Một lần vạn kim không phải nhiều, một năm quá nửa sổ thời gian rảnh rỗi của ta ở đó.” Trương Thang thấy Vân Lang sững sờ xen lẫn tức giận, hoan hỉ chắp tay một cái:” Khi ta tự xưng là ưng khuyển đế vương, nanh vuốt thiên tử là đã biết kết cục không tốt rồi. Tránh liên lụy tới người nhà, bao năm qua tiền tài ta tiên tán nhiều hơn tiền kiếm được, nhà không dư một xu cho kẻ khác nhòm ngó.”
“ Ta làm quan bao năm, có một đạo lý ta rất rõ, đó là khi gặp xui xẻo, đáng sợ nhất không phải là kẻ thù, mà là đám tư lại. Chu Mãi Thần, Lý Văn, Vương Triêu, Biên Thông không danh sĩ thì cũng quan lớn, mục tiêu của bọn họ chỉ có ta. Ta chết rồi, thù hận bằng trời cũng tiêu tan.”
“ Còn đám tư lại hút máu thì khác, một khi ta gặp họa, bọn chúng sẽ kéo tới như quỷ hút máu, không hút cạn tới giọt máu cuối cùng trên thi thể không tha. Thân nhân rất nhiều phạm quan trong triều, không phải bị đồng liêu kẻ thù hành hạ mà chết, mà là bị đám tư lại thừa cơ bóc lột chèn ép tới tan nhà nát cửa. Nếu chúng biết Trương thị không tiền tài sẽ chỉ hờ hững đứng nhìn thôi.”
Vân Lang nghiến răng:” Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy có kẻ chơi gái hết tiền trong nhà lại nói đường hoàng như vậy đấy.”
Trương Thang bật cười lau nước mắt trên mặt:” Sự thực là thế, thêm bớt làm gì!”
Nói gì cũng thừa rồi, muộn rồi, Vân Lang rót cho Trương Thang rượu mạnh mà Vân thị gần đây mới cất được, hai người vừa uống vừa bình phẩm chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Sở dĩ không thể nói lời trọng yếu là vì từ lúc Vân Lang tới có thêm một hoạn quan trẻ xuất hiện đứng ở cửa.
Mặt trời dần xuống núi, thức ăn trên bàn gần hết, Trương Thang nói:” Xưa nay Vân hầu thích sạch, chớ ở lại nơi này bẩn người, đường về Thượng Lâm Uyển còn xa, chúng ta tạm biệt thôi.”
Vân Lang hít sâu một hơi, đứng lên giũ tay áo, trịnh trọng thi lễ:” Trương công, đi đường bình an.”
Trương Thang mỉm cười gật đầu, tiễn Vân Lang ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Vân Lang nhìn hoạn quan đứng bên cửa:” Nhớ chuyển những lời cuối cùng của Trương công cho bệ hạ.”
Hoạn quan đó một thân áo gấm thi lễ:” Vừa rồi bất cẩn ngủ gật, bây giờ mới tỉnh.”
Vân Lang thở dài đi nhanh rời khỏi nội trạch Trương phủ.
Đằng sau truyền tới tiếng rống thê lương của Trương Thang:” Bệ hạ ơi, Trương Thang không có tấc công lao nào, từ bút lại khởi gia, được ân sủng bệ hạ mà quan tới tam công, tội không có gì để bào chữa. Thế nhưng thần chết không cam tâm, vì còn những kẻ gian nịnh trên đời này, đó chính là bốn tên ác tặc Chu Mãi Thần, Lý Văn, Vương Triêu, Biên Thông.”
Nghe tiếng Trương Thang la hét Vân Lang chỉ hơi khựng người lại một chút, dù vậy không quay đầu, bước nhanh rời Trương phủ.
Sau lưng tiếp ngay đó là tiếng khóc gào dậy đất.
Ông ấy đi rồi, tới tận thời khắc cuối cùng cũng không một lời oán trách hoàng đế, thực sự là con chó trung thành.
Lưu Nhị dắt ngựa du xuân đứng ở cửa, Vân Lang không lên ngựa mà chắp tay sau lưng đi trên đường phố lộn xộn của Dương Lăng ấp.
Lúc này Dương Lăng ấp vừa vặn gặp ngày giao dịch, tiểu thương phiến chen lẫn nhau mà đi, bọn họ hoạch gánh gồng hoặc là đội sọt, hoặc là dẫn theo súc sinh chở bao lớn, ai nấy tích cực rao lớn trên đường, kỳ vọng tìm được người mua.
Tháng năm trời nắng như đổ lửa, đi trên con đường này chẳng bao lâu bị con đường hôi hám đồng hóa, ai nấy đều phát ra cái mùi giống nhau, cũng giống như cái mùi bốc ra từ cái quốc gia này.