Cứ vừa đi vừa nghĩ lan man bất tri bất giác Vân Lang tới trước tòa lấu cao cực kỳ xa hoa.
Nói là lầu cao kỳ thực chỉ có ba tầng thôi, kết cấu hoàn toàn bằng gỗ, làm trong mắt Vân Lang nó giống tòa lâu sắp sập hơn.
Đột nhiên Vân Lang muốn cho một mồi lửa thiêu cháy tòa lầu này, nếu là Tào Tương mà có khát vọng cường liệt như thế là hắn làm càn luôn. Trong sinh mệnh của hắn, làm sằng làm bậy là phương thức quan trọng thể hiện hắn cao hơn người một bậc.
Xuân Phong lâu, còn gọi là xuân phong nhất độ lâu.
Theo như lời nói của chủ nhân Xuân Phong lâu, mỗi một tòa thành nên có một tòa lầu các như vậy, nếu không người phú quý chẳng có chỗ khoe khoang, người nghèo khó không có chỗ ngươc nhìn.
Vân Lang đứng dưới lầu, chủ nhân Xuân Phong lâu đứng bên trái, ánh mắt giao nhau, lửa bắt tung tóe.
“ Bây giờ nàng kiếm tiền tới không cần thể diện nữa rồi phải không?”
“ Thiếp thân là một nữ nhân, lại là một nữ nhân già, thế nào cũng phải kiếm cho mình một chút tiền dưỡng lão chứ, có mỗi một khuê nữ còn bị hầu gia ngài cướp mất rồi, vậy thì an ủi bản thân chỉ có tiền mà thôi. Nữ tử làm gì để kiếm tiền đây, còn chẳng phải dựa vào nam nhân, kiếm tiền từ trên người nam nhân các ngài sao.”
Vân Lang đùng đùng nổi giận, đá ngã hỏa kế cản đường hùng hổ lên lầu.
Rất lâu, rất lâu sau Vân Lang từ trong điên cuồng tỉnh lại, khắp phòng là y phục rách nát cùng tấm thân mỹ lệ của chủ nhân Xuân Phong lâu đầy vết đỏ cùng xước xát, bần thần nói:” Xin lỗi.”
Trác Cơ rên một tiếng lảo đảo ngồi dậy, búi mái tóc dài ra sau đầu, dựa vào lòng Vân Lang cười khúc khích:” Vừa rồi rất thích.”
“ Thật là …” Vân Lang giơ tay lên, nhìn thấy dấu tay hồng hồng vẫn in rõ ràng trên bờ mông trắng trẻo của nàng, thở dài đặt xuống bóp một cái:” Ta muốn đốt cháy tỏa lầu này.”
“ Ừ, vậy thì đốt đi.” Trác Cơ áp gò má lên lồng ngực giờ cường tráng đã đủ ôm trọn thân thể nàng rồi:
“ Ta muốn đốt cả Dương Lăng ấp, đốt luôn cả Trường An.”
“ Vậy thì không được rồi, Xuân Phong lâu là của thiếp, cũng là của ngài, ngài muốn đốt thế nào thì đốt, còn nếu đốt thành trì e là đại tội.”
“ Không đốt không trút được mối hận trong lòng ta.”
“ Vậy bây giờ ngài còn sức châm lửa không?” Trác Cơ cười khúc khích:
Vân Lang thử nhấc một cách tay lên, nửa chừng thả xuống:” Đến một ngón cũng không muốn nhúc nhích nữa.”
Trác Cơ dùng tóc khiếu khích Vân Lang:” Trương Thang hết thuốc chữa rồi, ngài đừng quá để ý.”
“ Ta không thích cảm giác bất lực này.”
“ Không ai là thần tiên hết, cho dù có là thần tiên chẳng nữa đâu phải nghĩ gì được nấy.”
Vân Lang sắc mặt không đổi:” Ta chính là thần tiên.”
Trác Cơ phì cười, nằm sấp lên người Vân Lang thì thầm:” Với thiếp mà nói, ngài là thần tiên, ví như, có thể giúp thiếp biến ra một đứa bé.”
Xuân Phong lâu đúng là nơi thần kỳ, năng lực lớn nhất của nó chính là biến người phẫn nộ, ủy khuất hay ưu thương, khoái lạc thành người mệt mỏi.
Nơi đây vốn là sản nghiệp của đất Thục, do nhiều thương nhân đất Thục góp vốn xây dựng lên, một thời gian dài người sở hữu thực tế là Hoàng thị.
Sau khi Hoàng thị diệt môn, Xuân Phong lâu quay trở lại thành sản nghiệp chung của thương nhân đất Thục.
Sản nghiệp kiểu này mà không có quyền quý sau lưng chống đỡ thì khó mà đứng chân ở Quan Trung, vì thế khi người Thục đang tứ có vô thân nhìn quanh liền thấy một người có thể nương tựa, bọn họ chợt nhận ra một nhân tuyển cực tốt.
Thế là Trác Cơ thành chủ nhân mới của Xuân Phong lâu.
Trong sự kiện này Vân Lang là người cuối cùng được biết, còn do Tào Tương oán trách là mình tới Xuân Phong lâu trả tiền cũng không được mà không trả tiền cũng không được.
Vân Lang không hề thích chỗ này, nói đúng hơn y không thích kiểu kiếm tiền này, không muốn dính dáng tới nó, nói với Trác Cơ đang giúp y chỉnh lý trang phục:” Làm lâu chủ hơn một năm rồi, hẳn là đủ rồi chứ.”
“ Hầu gia muốn thiếp thân về Phú Quý huyện tiếp tục ở nhà mòn mỏi đợi người chẳng bao giờ tới à?”
“ Làm việc khác đi, ta không thích nơi này.”
Trác Cơ đeo một chiếc ngọc bội lên hông Vân Lang:” Thiếp thân năm xưa còn từng bán rượu giữa chợ, thanh danh sớm mất rồi, giờ làm chủ nhân thanh lâu vừa vặn hợp ý mọi người.”
“ Ai quan tâm kẻ khác nghĩ gì, ta chỉ để ý suy nghĩ của chúng ta. Người khác mở thanh lâu kệ họ, nàng mở thì ta không thích.”
“ Chỉ là thứ làm ăn thôi, đành vậy, ngài là đại lão gia, ngài không thích, thiếp về Phú Quý huyện sống cuộc đời tịch mịch.”
Vân Lang ôm eo nàng kéo sát vào lòng:” Không định nhốt nàng trong lồng, bản thân nàng đã có rất nhiều sản nghiệp rồi, thấy buồn chán có thể làm thứ gì đó mới mẻ hơn, tài học nàng còn hơn ta, hay là mở hiệu bán sách? Xưởng in ấn cơ bản đã hình thành, thêm vài tháng nữa để tích góp đủ giấy là có thể in, nàng có thể tới lấy sách, sau đó bán đi Lạc Dương, Thục, Kim Lăng, Quảng Lăng, Hợp Phì ... Nàng muốn bán đâu cũng được.”
Trác Cơ chớp chớp mắt:” Bán sách đúng là có thể diện hơn mở thanh lâu.”
Vân Lang cụng đầu vào trán nàng:” Con người ta là thế, nàng gặp phải ta rồi thì phải chịu đi.”
Trác Cơ giảu môi đấm vào hàm Vân Lang một cái:” Như thế mới được, nam tử chân chính phải xem thường nữ nhân lấy thân thể kiếm tiền. Nói vậy, tức là thiếp có thể danh chính ngôn thuận vào công xưởng Vân thị.”
“ Vốn có bao giờ cấm đâu, nàng không chịu tới.”
“ Vậy là thiếp dù tự ý tới thăm Đại nữ cũng không vấn đề.”
Vân Lang vỗ mông Trác Cơ:” Ai bảo nàng nhiều quỷ tâm tư, lầu các của nàng vẫn còn đó, nàng thích tới mà ở, ta nói bao lần rồi, ta không cản.”
“ Thế hầu gia không sợ làm gia trạch không yên à?”
“ Đúng sai đều do tự chúng ta làm ra, dám làm thì dám nhận, Tống Kiều có giận thì ta cũng phải nhịn chứ sao.”
“ Ngài là đại lão gia trong nhà, phu nhân của ngài dám nổi giận với ngài sao?”
Vân Lang cười khổ:” Ta sai, ta phải nhận.”
Thế là Trác Cơ lại đột nhiên lên cơn nhào vào người Vân Lang, vừa cắn vừa xé, vừa cởi y phục ...
Rất lâu sau Trác Cơ tóc tai tán loạn ngồi trên người Vân Lang, nghẹn giọng nói:” Biết nhau bao năm, giờ mới tin là ngài chịu nói lý lẽ ...”
Nói lý lẽ rất là mệt, vì thế khi Vân Lang về tới căn nhà ở Dương Lăng ấp thì là chiều muộn ngày hôm sau rồi.
Tào Tương ngồi một mình ở đại sảnh, thong thả nhắm rượu với đỗ rang, Sửu Dung ở bên hầu hạ, thi thoảng lại nói mấy câu ngu xuẩn.
“ Hiểu rồi, giờ ta đã biết ngươi không phải vì ngốc mà bị gia chủ ngươi đuổi ra khỏi nhà, nếu như ngươi là nha hoàn nhà ta, ta sẽ đầy ngươi tới Đông Hải.”
Sửu Dung bất mãn:” Tỳ tử rất chăm chỉ, không đáng bị đi đầy.”
“ Bằng vào kiểu nói chuyện của ngươi với ta là phải bị đi đấy.”
“ Thật vô lý, khi ngài ở trang tử trị bệnh, là tỳ tử mỗi ngày tắm rửa cho ngài.”
Tào Tương ngửa mặt ra sau thở dài sườn sượt:” Vân thị các ngươi toàn sinh ra bọn ngốc, chủ nhân ngươi trước kia thông minh lắm, vì bên cạnh toàn đồ ngốc, nên mới làm chuyện ngu ngốc.”
Vân Lang đi vào cười ha hả:” Ta ngốc chỗ nào?”