Bình Dương hầu Tào Tương cao quý thế nào chứ, tất nhiên không thể có chuyện buồn chán tới đây ngồi tãn gẫu với Sửu Dung, thấy Vân Lang về rồi, hừ một tiếng, tức giận mắng:” Biết Trương Thang là đống phân chó, sao còn nhảy vào.”
Vân Lang ngồi xuống đối diện, giọng oang oang:” Ai nói với ngươi Trương thị thế là hết? Binh pháp có câu, bất mưu toàn cục giả bất túc dĩ mưu nhất ngung, bất mưu vạn thế giả tịnh bất túc dĩ mưu nhất thì! Chuyện gì cũng phải phân ra mà nhìn, Trương Thang tàn khốc, dưới tay ông ta, oan hồn vô số. Nhưng ngươi phải nhìn thấy, mọi việc ông ta làm vì bệ hạ, vì quốc triều, không dính dáng tư lợi trong đó.”
“ Ông ta phải chết vì kẻ thù quá nhiều, bệ hạ cân nhắc thiệt hơn mới hi sinh ông ta, oan ức của ông ta, dù là bệ hạ cũng không thể hờ hững được. Một con chó trung thành với mình tới chết, cuối cùng bị cho vào nồi nấu, khi ngươi ăn chẳng lẽ không khen ngon một tiếng sao?”
“ Được rồi, lại chẳng phải do ta giết ông ấy, ngươi trút giận vào ta làm gì.” Tào Tương ngồi thẳng lên:” Sau khi ngươi đi, ông ta cứa cổ mà chết, trước khi chết không ngừng chửi bới đám Chu Mãi Thần hại mình, Trương mẫu lấy chiếu bọc xác đem ra ngoài hoang dã chôn, tuyên bố nhi tử mình bị ác nhân vu miệt mà chết, không cần hậu táng. Điền Giáp khuyên mãi mới cho vào quan tài gỗ, không có ngoại quách.”
“ Sau đó Trương mẫu thay áo gai giã gạo, nghe dâu đám người Chu Mãi Thần nghe những lời cuối cùng của ông ta kinh hoàng lắm.”
Đám Chu Mãi Thần tất nhiên là sợ, đến tận giây phút cuối cùng Trương Thang vẫn tỏ ra là con chó trung thành, không trách hoàng đế bạc bẽo chỉ chửi đám Chu Mãi Thần, Vân Lang cướp đỗ trong tay Tào Tương nhai rôm rốp:” Bọn chúng nên sợ là vừa, Chu Mãi Thần ít ra còn có đại công ở Thụ Hàng thành, kẻ khác chẳng có gì ngoài chút thanh danh, ngươi đánh chết chó nhà người ta mà không phải trả giá sao. Cái gì ta chưa dám chắc, Trương An Thế rồi sẽ hưởng thụ phúc ấm của cha, chỉ cần tiến vững từng bước tuyệt đối không thua cha mình.”
Tào Tương tin con mắt nhìn người của Vân Lang không nhầm, không nói chuyện này nữa, cười nhăn nhở:” Ngươi tới Xuân Phong lâu hả?”
Vân Lang biết chuyện này không giấu được hắn, gật đầu thừa nhận.
Tào Tương hào hứng hơn hẳn:” Cùng đi, cùng đi, ta biết ngươi tới đó chỉ chiếu cố lão bản nương, có biết thế là lỗ lớn không? Mỹ nhân Tiểu Điềm trong Xuân Phong lâu mỗi khi cười có hai cái lúm, trời ai, mỗi lần ta đều muốn rót rượu vào đó rồi mút, ngươi biết không, mùi phấn trộn với hương rượu vào bụng ...”
“ Xéo.” Vân Lang nghiến răng:” Ta vốn định tới đốt tòa lâu đỏ.”
“ Hả?” Tào Tương vỗ đùi đét một cái:” Còn tuyệt hơn nữa, một canh giờ nữa là trời tối hẳn, huynh đệ ta cho một mồi lửa, sau đó đứng ở cổng đợi, tha hồ xem nam nữ trần truồng tranh nhau chạy ra, khoái thay, khoái thay.”
Vân Lang thua tên này thật:” Ngồi yên đó, không đi đâu hết, ta đã bảo Trác Cơ rời chỗ ô uế đó.”
“ Mất cả hứng, ngươi là thứ khốn kiếp, chuyên môn làm ta mất hứng.” Tào Tương hét lên rồi lại như người không xương ngả lưng vào chế:” Tiếc, người ta tới Xuân Phong lâu chính là vì danh tiếng của Ngũ Hoa phu nhân, ngươi đuổi Trác Cơ đi, thanh danh nơi đó giảm một nửa. Nơi hay như thế, các huynh đệ tới đó tụ hội, ca hát, hưởng thụ chút ôn nhu đều được hầu hạ chu đáo, giờ hết rồi.”
Vân Lang nghe đã chướng tai:” Kiếm chỗ khác đi, ta bảo nàng đi bán sách rồi.”
“ Tiếc, một mỹ nhân sắc nước hương trời như thế không khiêu vũ ca hát mà chạy đi bán sách? Bán sách là chuyện giao đứa ngốc như Sửu Dung làm ấy, tiếc!” Tào Tương vẫn lẩm bẩm:” Thật chán, không còn Trác Cơ lấy gì cho đám huynh đệ tới đó ôm ấp ca cơ ảo tưởng một chút, đợi khi tìm được nơi mới tốn bao lâu, thời gian buồn chán đó phải sống làm sao đây.”
Vân Lang không muốn nói thêm một câu nào về chủ đề này nữa, nghiêm túc nói:” Lão tặc Nhi Khoan đang ra sức khai khẩn ở Thượng Lâm Uyển, tên thiếu khanh ngươi sao lại thanh nhàn thế?”
Tào Tương uể oải nói:” Không có ngươi, ta thèm vào mà làm việc, ông ta kéo cả binh tướng tới truân điền, ta mà sán tới, chẳng may người ta la lên ta câu kết binh tướng có phải ngu không? Dù sao ta không làm gì cũng vẫn có công lao, ta không phá đám là may rồi, lão tặc dám quản ta à?”
Vân Lang từ quan, oán niệm của Tào Tương rất lớn, giờ ghét về Trường An, đại bộ phận thời gian lêu lổng ở Dương Lăng ấp ăn chơi sa đọa.
“ Nên làm việc thì vẫn phải làm việc, nếu không lâu dần rồi có phải là thứ bất tài vô dụng thì người ta vẫn xem thường.” Vân Lang khuyên nhủ, điểm yếu lớn nhất của Tào Tương là thân phận của hắn quá hiển hách, trừ mấy lần bị hoàng đế đốt lửa sau đít, sợ mất cơ nghiệp tổ tiên nên hắn mới tích cực, còn đâu chẳng có việc gì khiến hắn thấy đáng làm, mà làm rồi thì sao, hắn còn thăng tiến được nữa à:” Nông sự nói ra thì là việc lập công chậm nhất, nhưng khi đã có công, là không ai dám xem nhẹ. Khi ấy ngươi có thể vênh mặt nói với kẻ tự phụ tài cán, các ngươi cứ thoải mái phát huy đi, có ta nâng đỡ, không loạn được. Rồi ngươi sẽ thành tể tướng tương lai được mọi người trông đợi.”
“ Vì sao ta cần làm tể tướng, tể tướng làm được gì hơn ta à? Cữu cữu ta chèn ép quyền lực tể tướng tới cực hạn rồi, giờ người ta đều nói Công Tôn Hoằng là cái ấn biết đi, chuyện trọng yếu đều do cữu cữu ta quyết, ông ta ngồi đóng dấu là hết việc.” Tào Tương khinh thường:” Mấy ngày trước ta tới tể tướng phủ, một đám người ngồi ôm ấp trà dưới bóng cây tán gẫu, chẳng có việc gì làm.”
“ Không bảo ngươi giờ làm tể tướng, ngươi có làm tể tướng cũng là chuyện hai mươi năm sau, khi đó bệ hạ có tuổi, còn không phải tể tướng nắm quyền à? Quan trọng nhất là Lưu Cư giờ được phong Thường Sơn vương, muốn làm thái tử, sao thiếu sự giúp đỡ của ngươi.”
“ Ta không thích Lưu Cư, thằng bé đó theo Công Tôn Hoằng học được một đống thói xấu, đôi khi nói chuyện bình thường với nó, nó cũng dẫn kinh sách ra đánh giá lời ta, rồi hỏi nhiều tới phiền lỗ tai.” Tào Tương vỗ bàn bực tức nói:
“ Thì giải thích cho nó ra, nó đang tuổi hình thành quan niệm thị phi, một khi đã có quan niệm riêng rồi, cơ bản sau này muốn sửa là không thể.”
“ Ta không kiên nhẫn dỗ trẻ con, đến nhi tử ta nói nhiều còn bị ta đá đi, nữa là nó.”
Vân Lang lo lắng:” Nó phiền thế à?”
“ Cũng không hẳn, quan hệ vẫn tốt, ta mong nó lên làm thái tử, chỉ ghét nó lải nhải đạo lý thối tha của Nho gia.”
Nói tới chính sự là Tào Tương thấy mất kiên nhẫn, kéo Vân Lang đi.
“ Ngươi lại muốn làm gì thế?”
“ Nhà Tạ Trường Xuyên hôm nay mở sới bạc, chúng ta tới góp vui, nghe nói đông người lắm. Nói những chuyện vô vị này rất phiền, không bằng tới chơi, kiếm ít tiền, mai còn đi Xuân Phong lâu. Cho ngươi biết hôm nay do Chu Mãi Thần, Lý Văn mời Tạ Trường Xuyên làm chủ, nhìn là biết chuẩn bị thua lớn. Trương Thang chưa chết bao lâu mà chúng đã sợ hãi thành thế này, chạy khắp nơi tặng tiền.”
Vân Lang cười nhạt:” Sớm biết thế này hà tất trước kia còn làm, kẻ nào kẻ nấy sống sung sướng phát ngán rồi, cho rằng giết chết người khác thì mình sẽ tốt hơn à?”
“ Đúng thế, đao chưa chém xuống mới là đáng sợ nhất. Đi, hôm nay huynh đệ chúng ta không khách khí với ai hết, chém giết tứ phương một phen.”
Hai huynh đệ nhảy lên một xe, mang theo tràng cười quái dị giết về phía phủ Tạ Trường Xuyên.