Đại môn nhà Tạ Trường Xuyên vô cùng cao lớn, một lá cờ phi hổ cắm trước đại môn bay phần phật, lá cờ lớn tới mức dù đã là hoàng hôn ngả về tối vẫn không ai bỏ qua sự tồn tại của nó.
Đây là chiến kỳ của biên quân Bạch Đăng Sơn, Lão Tạ thủ biên ba mốt năm, sau khi dẫn bộ hạ về kinh, hoàng đế thấy ông ta đáng thương, thưởng cho lá cờ, biểu dương ông ta vất vả vì nước thủ biên bao năm.
Có lá cờ này này cắm ở cửa, Tào Tương và Vân Lang muốn đánh xe ngựa đi thẳng vào nhà Tạ Trường Xuyên là không được.
Vì chỉ cần là người từng bị lá cờ này tiết chế, dù ngươi quyền cao chức trọng tới mấy, vẫn phải báo danh dưới cờ.
Lão Tạ ngồi uy phong trên cái ghế da hổ, cười ha hả nghe gia nhân báo Vân Lang, Tào Tương đã tới cửa, ông ta chẳng hề có ý đón tiếp, cả lão tặc Bùi Viêm ngồi bên cạnh cũng thế, mười mấy tên hậu sinh trẻ còn la hét trợ uy cho hai lão tặc.
Yết giá Tạ gia cao tới một trượng, liếc xéo hai người, một trái một phải đứng bên cửa như mấy môn thần.
“ Lão tặc đang đợi huynh đệ chúng ta tới để lấy thanh thế.” Tào Tương rất không cao hứng, hắn vào hoàng cung còn chẳng bị soát người, giờ phải báo danh khiến hắn thấy bị sỉ nhục:
“ Cho lão tặc đắc ý một lần.” Vân Lang bước lên bậc thềm hô:” Vĩnh An hầu Vân Lang bái kiến đại soái.”
Hai tên yết giá cao lớn đồng thanh hô:” Vĩnh An hầu Vân Lang bái kiến đại soái.”
Tiếng hô lớn tới mức làm Vân Lang ù hết cả tai, tức giận trừng mắt với hai tên khốn kiếp trước kia chuyên phụ trách chửi bới trước trận.
Cách nhau có năm trượng, lão tặc còn vờ như không thấy Vân Lang, nói với thiếu niên bên cạnh:” Chuẩn.”
Tên thiếu niên kia ra cổng rống lên:” Chuẩn.”
Vân Lang lúc này mới đi vào, Tào Tương lặng lẽ theo sau.
Hai người vào tiền sảnh của Tạ thị, chưa đợi Vân Lang thi lễ, Bùi Viêm đã làm ra vẻ bất ngờ :” Sao Bình Dương hầu cũng tới?”
Tào Tương giọng nhạt nhẽo:” Mỗ là phó tướng của Vĩnh An hầu, đi theo chủ tướng không cần báo danh ...”
Vân Lang kéo Tào Tương lại không để hắn nói tiếp, tên này mồm thì thối mà không bao giờ chịu thua thiệt.
Tạ Trường Xuyên cười ha hả, một tay khoác tay Vân Lang, một tay khác tay Tào Tương:” Chúng ta đều là hảo hán từ Bạch Đăng Sơn ra, các ngươi là mặt trời đang lên, bọn lão phu đã là mặt trời khuất núi, phải mượn chút ánh sáng mới sống được vài năm.”
“ Hôm nay tới đây rồi thì không cần khách khí, Chu Mãi Thần ở Thụ Hàng thành kiếm tiền không ít, lão phu sở dĩ giúp hắn mở sới bạc, là nể phần ân tình của hắn với Bạch Đăng Sơn. Các ngươi thì thoải mái, không cần nể mặt lão phu.”
Tào Tương cười ngạo nghễ:” Huynh đệ ta chưa sa sút tới mức đi lấy tiền của người nghèo, hôm nay tới đây cho vui thôi, Tạ hầu gia không cần khách khí.”
“ Đương nhiên, đương nhiên, các ngươi nhổ một sợi lông còn to hơn chân lão phu, tới giải trí thôi, lão phu hiểu.”
Vân Lang kệ hai người họ, tới bên Bùi Viêm hỏi nhỏ:” Lúc này quá gần gũi với đám Chu Mãi Thần không hay đâu, tiền bối trí kế hơn người, sao không nhìn ra?”
Bùi Viêm cười:” Trương Thang chết rồi, còn có vấn đề gì, Chu Mãi Thần quyền lực đang lên, lại còn cùng mạch Bạch Đăng Sơn chúng ta, phải giúp chứ.”
Vân Lang cười không giải thích.
Đám lão tướng này đều vô cùng giảo hoạt, chỉ là quá xa lạ với hoàng đế, dựa vào lý thông thường suy đoán, nên sai lệch mới lớn như thế. Sới bạc chưa mở, tửu yến chưa bắt đầu, hai người Vân Lang, Tào Tương được đưa vào tiểu hoa sảnh.
Vân Lang uống một ngụm nước của Tạ gia:” Cái quái gì thế?”
Tào Tương còn chẳng thèm nhìn bát nước đã hỏi:” Bên trong cho muối hay mỡ trâu?”
Vân Lang phun nước ra lau miệng:” Hai thứ đều có.”
“ Trà mà hai nhà chúng ta uống được bọn họ gọi là trà nhạt, trà thêm muối dầu gọi là trà thơm, nghe đã cao minh hơn trà nhạt, người ta mang đồ tốt ra cung phụng ngươi, ngươi còn bất mãn.”
“ Lãng phí.”
Hai người đang nói chuyện thì lão bà Lý thị của Tạ Ninh bê khay gỗ đầy bánh cùng quả các màu ra mời.
Tào Tương tự nhiên như thường ngày, cầm một miếng bánh bỏ tọt vào mồm:” Đa tạ tẩu tẩu ... Í, không đúng, đây không phải là nhà tẩu nữa, sao lại ra tiếp khách?”
“ Hai vị thúc thúc tới, thiếp thân tất nhiên phải khoản đãi rồi.”
Tạ Ninh có quần thể lão bà khổng lồ, lúc đỉnh thịnh tới mười một người, bị chết ba người rồi, Lý thị là một trong ba thê tử chính thức.
Từ khi Tạ Ninh và cha hắn xung đột, hắn tới Thượng Lâm Uyển lập trang tử, trong trang đó nhân khẩu đơn giản, ba phụ nhân, một đứa bé, ba mấy phó dịch, thường ngày ít ra ngoài.
Không ngờ hôm nay chẳng phải nhà mình mà Lý thị bị đưa ra bê trà rót nước, đây là chuyện rất thất lễ.
Vân Lang đứng lên nhận lấy khay gỗ:” Chỉ biết A Ninh và trong nhà có chuyện không vui, không ngờ tẩu bị sỉ nhục thế này.”
Lý thị vội nói:” Hôm nay nhiều việc, chuyện này do thiếp thân tự nguyện giúp đỡ.”
“ Tự nguyện đi bê trà nước cho đám tửu quỷ, sắc quỷ à?” Tào Tương tức giận vô cùng, nếu không phải là nhận ra Lý thị, hắn tới nhà người ta gặp thị nữ bưng bê trà nước vừa mắt thế này, đụng chân đụng tay trêu chọc vài câu là bình thường:
Tạ Ninh nay là một trong bốn giáo úy dưới trướng Phiêu kỵ đại tướng quân, thống lĩnh tám nghìn quân, ở Đại Hán là trọng tướng, quan chức tuy hơi nhỏ, song không ai dám coi thường.
Với thân phận Lý thị, dù là đơn độc cận kiến hoàng hậu còn đủ, giờ Tạ thị lại bắt xuất đầu lộ diện đãi khách.
Vân Lang không biết vì sao Tạ Trường Xuyên lại sai Lý thị ra chiêu đãi họ, có lẽ ông ta đó là đãi ngộ quy cách cao, biểu thị quan hệ thân mật. Nhưng ông ta sai rồi, khi Tạ Ninh không có nhà, để thê tử hắn ra chiêu đãi bằng hữu là sỉ nhục Lý thị, cũng là sỉ nhục bằng hữu của hắn.
“ Lão già ngu dốt.” Lý thị lui rồi, Tào Tương vẫn tức giận:
Vân Lang trấn tĩnh hơn, muốn tìm ra căn nguyên bên trong, huống hồ thanh quan khó quản việc nhà, không thể can thiệp trực tiếp:” A Ninh chuyến này theo Khứ Bệnh đi Hà Tây, trở về cũng gần đủ phong hầu, sao Lão Tạ đối xử với hắn như thế?”
Tào Tương hừ lạnh:” Lão Tạ phát hiện mình già vẫn còn cường tráng sinh được nhi tử, A Ninh không còn là độc tử nữa, trong nhà tranh quyền đoạt lợi xảy ra chuyện chèn ép sỉ nhục không lạ ... Phải rồi Tô Trĩ cho lão ta uống thuốc gì mà về bốn năm lão ta sinh hai nữ một nam, thuốc gì thế?”
“ Ngươi cần uống à?” Vân Lang hỏi lại:
“ Hắc, lão tử cần gì mượn thuốc sinh con.” Tào Tương đánh trống lảng:” Mai bảo lão bà ta tới thăm Lý thị, mấy ngày nữa tới ngươi rồi nhà A Cảm, Khứ Bệnh cũng thế, ta nhờ mẫu thân mời Lý thị tham dự vào lần lễ hội, ngươi nhờ A Kiều cho nàng vào danh sách khách mời, một vòng như thế cũng hết năm thôi. Tạ gia không ai dám ức hiếp lão bà của chúng ta nữa.”
Vân Lang và Tào Tương không tham gia tửu yến, mà ăn uống ở hoa sảnh đến khi có phó nhân vào báo bên ngoài đã đủ người, chuẩn bị bắt đầu đánh bạc mới ra.
Phương thức đánh bạc của người Hán rất đơn giản, một đám người vây quanh bàn lục bác, reo hò trợ uy cho hai người chơi.
Lục bác là mười hai quân cờ đỏ đen hoặc là đen trắng, hai bên xếp cờ, sau đó ném xúc xắc, số càng nhiều đi càng nhiều bước.
Quân cờ tới vị trí quy định thì dựng lên, gọi là kiêu, quân cờ kiêu này có thể sang sông, ăn cá của đối phương, gọi là dắt cá, mỗi con cá được đánh dấu bởi tấm thẻ. Người chơi phải mau chóng thăng cấp cờ mình thành kiêu, giết kiêu đối thủ, thu được nhiều thẻ hơn là thắng.
Nhìn có vẻ đấu trí, thực tế trò đơn giản này chủ yếu dựa vào vận may, nếu may mắn mỗi lần ném được điểm số lớn thì thắng là chắc. Thêm vào quy định trưởng giả đi trước, tất nhiên là đám lão tặc hưởng lợi.