Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 689 - Q5 - Chương 008: Ân Nghĩa Tới Đây Là Hết.

Q5 - Chương 008: Ân nghĩa tới đây là hết. Q5 - Chương 008: Ân nghĩa tới đây là hết.

Chu Mãi Thần râu dài phiêu phiêu, một thân áo lụa càng thêm phong lưu lỗi lạc, tay cầm quạt lông ngan phe phẩy, đứng trong đám đông tựa hạc giữa bầy gà.

Vân Lang nhìn hắn phe phẩy quạt mà chướng mắt, lặng lẽ tới bên cạnh, đưa tay sờ cổ:” Cái đầu tốt đấy, không biết có bị đao phủ chặt mất không?”

Chu Mãi Thần bị người ta sờ cổ thì giật mình quay lại, đến khi nhận ra là Vân Lang mới cười:” Không biết Vân hầu có định cầm đao không?”

Vân Lang lấy khăn ra lau tay:” Ta không giết người.”

Hành vi này hiển nhiên chọc giận người khác, Chu Mãi Thần âm trầm:” Hoàng thị không nghĩ vậy đâu.”

“ Chính vì chuyện Hoàng thị, ta mới quyết định sau này không giết người nữa.” Cả thiên hạ đều nghĩ là y diệt Hoàng thị rồi, Vân Lang không giải thích:” Huân quý giết người phạm vi ảnh hưởng quá rộng, vì giết một hai tên cẩu tặc mà khiến vô số người vô tội bồi táng, không phải ý muốn của ta.”

“ Vân hầu cho rằng mỗ bị Trương Thang trước khi chết cắn một cái là sẽ chết sao?” Chu Mãi Thần tỏ vẻ coi thường:

Vân Lang đem khăn tay lụa trắng muốt ưu nhã đặt lên khay chứa đồ bẩn nha hoàn đang dọn dẹp:” Ngươi khả năng là không chết, chẳng qua dựa vào công lao ở Thụ Hàng thành. Nếu có người đàn hặc ngươi ở Thụ Hàng thành vơ trên vét dưới ở thì sao nhỉ?”

Mặc dù giọng Vân Lang rất lạnh, Chu Mãi Thần nghe ra trong đó chất chứa lửa giận:” Trương Thang là ác tặc thế gian, giết chỉ có công, Vân hầu vì một thứ ưng khuyển mà đẩy mỗ vào chỗ chết à?”

“ Ngươi dùng thứ tội có thể có làm Trương Thang có miệng không cãi được, ta chỉ dùng lại trò của ngươi thôi, sao không được.”

“ Kẻ sĩ có thể giết, không thể làm nhục.”

Vân Lang cười gằn:” Trương Thang trước khi tự sát còn run lẩy bẩy, ông ta là người tàn nhẫn với người khác, càng tàn nhẫn với bản thân còn không thể coi cái chết như lông hồng. Loại người như ngươi, cam tâm chịu chết khi ngày tháng tốt đẹp mới tới à? Giữa sinh tử khủng khiếp ra sao, ngươi chắc chắn làm được chứ?”

Chu Mãi Thần run rẩy:” Vân hầu thực sự muốn làm thế ư?”

“ Không, ta nói rồi, ta không giết người, càng ghét chuyện báo thù vô vị, nhi tử của Trương Thang cầu xin ta đem thù hận trong lòng hắn nói rõ với ngươi, hắn thề, đời này sẽ giết ngươi.”

Chu Mãi Thần nói cho cùng là người từng trải, sau kinh hoàng thể hiện tổ chất của mình, gật đầu:” Rất công bằng, mỗ đợi.”

“ Đứa nhỏ đó là nam tử kiên trì bền bì, ta thấy phần thắng của ngươi không cao.”

Chu Mãi Thần ưỡn ngực:” Mỗ đứng dậy từ bùn lầy, vượt qua vô số gập ghềnh gian nan, chỉ cần Vân hầu đứng bên bàng quan, một tên tiểu tử không đáng để mỗ đặt trong lòng.”

Vân Lang hài lòng:” Rất tốt, rất tốt, vậy không nói chuyện này nữa.”

Nói xong chen lấn đám đông vào giữa bàn cờ quát:”Ai dám đấu với mỗ.”

Biên Thông sớm đã chẳng vừa mắt với Vân Lang, hắn học thuật Tung Hoành, học vấn cao thâm, địa vị sùng cao, bị Trương Thang dồn ép tới mấy lần muốn tự sát, cuối cùng được người nhà khuyên can.

Đều là người thông minh, hắn nhìn ra Vân Lang vừa rồi sỉ nhục cùng uy hiếp Chu Mãi Thần, lửa giận sắp đốt cháy người.

Hôm nay bọn họ tới để dâng tiền cho huân quý, không cần đám người này nói gì, chỉ cần bọn họ ngậm miệng lại.

Nhưng tối nay ai thắng cũng được, trừ Vân Lang.

Chơi lục bác dùng súc sắc cá nhân, Tào Tương dùng súc sắc đồ chì càn quét khắp nơi, từ đầu tới giờ chưa thua một trận nào, giỏ đã đựng đầy thẻ trúc rồi, căn bản không cần Lý Văn phải nhường.

Vân Lang chẳng thèm chấp nhặt người chết, thoải mái cho Biên Thông ném súc sắc trước ...

Đến khi trời sáng, Vân Lang ngáp một cái, nhìn Biên Thông phía đối diện mắt đỏ ngầu:” Thôi đi, ta không cần ngọc bội và trang tử của ngươi nữa, không già trẻ nhà ngươi chết đói, chơi tới đây là được.”

Biên Thông đập tay lên bàn:” Ta không tin lần nào ngươi cũng có thể ném ra điểm số cao như thế, nhất định súc sắc của ngươi có vấn đề, lão phu muốn xem.”

Người khác thấy Biên Thông quát tháo thì sắc mặt khó coi không reo hò nữa, Tạ Trường Xuyên dựa vào ghế ngủ ngay tức thì, lại còn ngáy như sấm.

Vân Lang thương hại nhìn Biên Thông, thấy hắn mặt mày dung tợn xòe tay muốn lấy súc sắc, tốt bụng đặt súc sắc vào tay hắn, giúp nắm lại:” Giữ lấy vào nhà lao mà xem.”

Biên Thông lúc này mới phát hiện xung quanh yên lặng khác thường, quay đầu nhìn thấy bộ mặt người chết của Triệu Vũ.

“ Phụng chỉ bệ hạ, lệnh, Chu Mãi Thần, Biên Thông, Lý Văn, Vương Triêu vào Trung úy phủ hỏi chuyện.”

Triệu Vũ xưa nay ít nói cười, khi nói chuyện cũng chỉ thấy môi hắn mấp máy, cơ mặt không hề có chút cử động nào.

Tào Tương vội vàng gom thẻ trúc trên bàn, Vân Lang thì giang chân giang tay gật gà gật gù trên ghế.

Chu Mãi Thần mặt trắng bệch, Lý Văn ngã xuống đất, Vương Triêu quỳ ở đó run lẩy bẩy, chỉ có Biên Thông bất bình quát:” Giết gian nịnh có tội gì?”

Triệu Vũ chẳng thèm đáp:” Đều là trọng thần, không cần phiền lão phu dùng sai dịch chứ?”

Biên Thông ném súc sắc của Vân Lang đi, quát mấy người khác:” Đứng lên, đừng để tiểu nhân gian nịnh coi thường.”

Chu Mãi Thần nhìn Vân Lang một cái rồi đi trước, Vương Triêu thở dài một tiếng theo sau.

Đợi bốn người đi hết rồi, đại sảnh vẫn im phăng phắc, Tào Tương mất kiên nhẫn:” Chết hết chưa, ai đổi thẻ cho lão tử đây?”

Tạ Trường Xuyên tức thì bật dậy cười ha hả:” Đổi ngay, đổi ngay, người đâu đổi thẻ cho hai vị hầu gia, rồi mang tới phủ.”

Vân Lang xua tay:” Không, đem Trương phủ, nói với lão phu nhân, ta và Tào hầu dùng danh nghĩa Trương công kiếm được, xin đừng khách khí.”

Tào Tương ngáp dài:” Ta muốn tới Xuân Phong lâu ngủ bù, đi cùng không?”

“ Ta về Thượng Lâm Uyển, cho mượn xe ngựa.”

Cũng chẳng thèm cáo từ Tạ Trường Xuyên, Bùi Viêm hai người nói cười rời Tạ phủ, những người khác thấy thế thì đưa mặt nhìn nhau, có vấn đề rồi.

Tạ Tương được gia tướng xúm quanh đưa tới Xuân Phong lâu, Vân Lang vừa lên xe ngựa, Bùi Viêm bám vào cửa sổ hỏi:” Tạ phủ chiêu đãi có chỗ nào thiếu chu toàn sao?”

“ A Ninh không có nhà, sai thê tử huynh đệ ra bưng trà rót nước, chiêu đãi chu đáo như thế, Vân mỗ không dám nhận.” Vân Lang nói xong quát xa phu lên đường:

Bùi Viêm ở sau dẫm chân:” Chuyện gì thế này chứ.”

Xe ngựa khó khăn đi trên đường phố nhốn nháo, một người bất ngờ chui vào, Lưu Nhị không ngăn cản còn che rèm xe cho kín.

“ Ai sẽ chết?” Vân Lang không mở mắt ra, hỏi:

“ Lý Văn, Vương Triêu, Biên Thông chết chắc rồi, Chu Mãi Thần biếm làm thái thú Cối Kê.”

“ Hả, quay về chỗ cũ, xem ra bệ hạ dùng công lao ở Thụ Hàng thành xóa tội cho hắn. Ta giúp ngươi một lần, ngươi cũng giúp ta vài lần, từ giờ hai chúng ta không dính dáng gì nữa, hiểu chứ?”

“ Hiểu, đời này Chung Ly Viễn không quên đại ơn của ngài.”

“ Trước khi cáo biệt, ta có một lời cảnh cáo ngươi, ngươi ở Thục giết người vô số, thủ đoạn tàn khốc, từ người già tóc bạc tới trẻ con ăm ngửa đều không tha. Mới đầu có lẽ ngươi vì báo thù, nhưng về sau giết người nhiều, ngươi không bận tâm mạng người nữa, nếu không ức chế được sát tâm, ắt liên lụy con cháu.” Vân Lang vẫn nhắm mắt nói:” Ngươi xem Trương Thang trả giá rồi, Triệu Vũ, Vương Ôn Thư cũng không có kết quả tốt đâu, tựu quyết đi.”

Chung Ly Viễn ở trong cỗ xe chật hẹp quỳ dưới chân Vân Lang, hắn cứ nghĩ sẽ bị Vân Lang giết người bịt miệng, nhưng y chẳng những không giết mà còn chân thành cảnh cáo mình, dập đầu liên tục.

“ Đi đi, bây giờ thù đã báo, ngươi có cơ hội lựa chọn cho riêng mình, con đường sau này hoàn toàn do ngươi tự đi, trân trọng.”

Xe ngựa của Vân Lang đã đi xe, Chung Ly Viễn một mình đứng giữa dòng người đông đúc, nước mắt tuôn như mưa.

Bình Luận (0)
Comment