Khi Vân Lang về tới nhà thì thấy khuê nữ một thân võ phục trắng cõng đệ đệ nhảy lên nhảy xuống ở cầu thang, luyện tập khinh công, nhi tử mới một tuổi đầu chẳng biết sợ hãi là gì cứ cười nắc nẻ. Vân Lang thì sợ hết hồn chạy tới bế lấy cả hai đứa mắng:” Đệ đệ ngã thì làm sao?”
Vân Âm lườm phụ thân:” Không sợ con ngã à?”
“ Đừng tưởng ta không biết con lấy đệ đệ làm cớ, còn ép sư phụ con giảm bớt bài tập, trốn học.”
Bị phụ thân vạch trần, Vân Âm cởi Vân Triết khỏi lưng, nhét vào lòng phụ thân, giận dỗi nói:” Từ khi đệ đệ ra đời, cha không để ý tới con nữa, trước kia còn tắm rửa chải đầu cho con giờ chỉ làm cho đệ đệ thôi.”
Vân Lang bế nhi tử vẫn cười ngốc nghếch, thở dài:” Đại cô nương sáu bảy tuổi rồi, sao còn muốn cha tắm cho, truyền ra ngoài không sợ người ta cười cho à?”
Vân Âm trừng mắt lên: “ Ai dám cười, Hoắc Quang, là huynh à?”
Hoắc Quang gập sách lại kẹp dưới nách:” Nữ hài tử không phải nên do mẫu thân chiếu cố à?”
“ Chính huynh cười nhạo muội!”
Hoắc Quang ngửa mặt cười lớn:” Ha ha ha, nhìn ra rồi à? Ta nghĩ mình ngụy trang tốt lắm chứ.”
“ Chết đi.” Vân Âm phi thân từ cầu thang xuống đá luôn:
Kệ hai đứa nhóc đó đánh nhau, Vân Lang lau nước dãi cho nhi tử, bế lên lầu.
Vân Triết béo tròn bụ bẫm hết sức đáng yêu, Tô Trĩ vừa về một cái là bế ngay lấy đứa bé này chơi đùa, danh nghĩa là chiếu cố nó, Vân Lang thấy nàng đang dày vò nhi tử của mình.
Tống Kiều từ khi sinh con xong liền có thay đổi nghiêng trời lệnh đất, cho dù vẫn chăm chỉ xem bệnh cho bách tính, nhưng khí chất thì ngày càng giống A Kiều.
Ho khẽ một cái, Tô Trĩ ngoãn ngoãn bế Vân Triết tới, trả đồ chơi của mình cho sư tỷ.
“ Thích thì tự sinh lấy một đứa.” Tống Kiều bế nhi tử hôn liền mấy cái, sau đó cho con bú:
Mất đi đồ chơi, Tô Trĩ ủy khuất nhìn Vân Lang lao vào cắn cấu trút giận lên y:” Chúng ta thành thân bao năm, vì sao muội không có con mà sư tỷ lại có?”
Vân Lang còn chưa trả lời giọng Tống Kiều từ gian trong vọng ra:” Cứ ăn vụng nhân sâm đi, đời này đừng mong có con.”
“ Nhân sâm bổ khí, mỗi ngày muội làm việc vất vả, uống bát canh sâm bù đắp có gì sai?”
“ Muội khỏe như trâu cái rồi, bổ cái gì mà bổ? Không biết là học ai, ăn nữa đi, không sợ mọc ria mép à?”
“ Á, không thể nào, bổ ngũ tạng, an tinh thần, định hồn phách, khai tâm ích chí, làm gì có chỗ nào xấu?” Tô Trĩ phản bác:
“ Nhân sâm bổ trung khí, phế khí vượng thì tứ tạng vượng, dương sinh tắc âm giảm, thường ăn nhân sâm kết quả là gì? Thân thể như cái cây, sinh cành, mọc lá, ra hoa, kết quả, muội vào lúc mọc cành lá dùng nhân sâm tẩm bổ, thế là cây cao mãi, làm gì rảnh mà khai hoa kết quả.” Tống Kiều nói rất ác độc:” Xem bản thân đi, hơn một năm qua không chỉ béo tốt hơn còn cao hơn không ít, cuối năm giết lợn chính là giết loại như muội đấy. Còn muốn sinh con à, nằm mơ.”
Tô Trĩ cúi đầu nhìn bản thân, thảng thốt hỏi Vân Lang:” Sư huynh, muội béo lắm à?”
Vân Lang lắc đầu liên tục:” Không béo chút nào, vừa vặn, vừa vặn.”
Tống Kiều bế nhi tử đang bú chùn chụt từ trong phòng đi ra, vươn một tay nhéo hông Tô Trĩ:” Còn không béo? Chằng xem eo muội ấy, còn ngực nữa, nữ tử chưa sinh con mà eo to hơn thiếp, ngực lớn hơn thiếp, thế là bình thường à? Nhìn hai cái chân này, to như cột nhà vậy, đá một cái chết cả trâu, nếu chàng mà còn không quản, thiếp xem sau này chàng còn mặt mũi nào dắt muội ấy ra ngoài cửa không?”
Tô Trĩ càng nghe càng tái mặt, cố gắng rụt vai khom người xuống cho nhỏ hơn.
Vân Lang vỗ vỗ đầu:” Đừng nghe sư tỷ muội nói linh tinh chỉ cần thân thể khỏe mạnh, ta thích Tô Trĩ má hồng hồng khỏe khoắn.”
Tô Trĩ òa khóc, dậm chân chạy đi, chẳng bao lâu nghe tiếng gầm bất mãn của Đại Vương ở dưới lầu.
Vân Lang xua tay bảo Tống Kiều ngồi xuống:” Trêu trọc muội ấy làm gì? Tô Trĩ tính trẻ con mà.”
Tống Kiều lườm trượng phu:” Mười chín tuổi rồi còn trẻ con gì nữa? Suốt cả ngày chỉ biết ăn uống rồi chơi bời, tiểu thiếp nhà người ta bận sinh con, bận giúp việc nhà, ít nhiều còn giúp được chủ mẫu chia sẻ chuyện nhỏ. Muội ấy thì hay rồi, chỉ ở y quán lừa gạt tiền, sau đó sống vô tâm vô tính. Người biết thì bảo đó là thiếp thất của Vân thị, người không biết thì nói đó là Đại nữ của Vân thị.”
Vân Lang thấy nàng nói thế này quá rồi, trước kia Tống Kiều còn nói Tô Trĩ giống muội muội không giống thê tử, giờ nói thành khuê nữ.
Tống Kiều chưa nói hết:” Mấy ngày trước muội ấy rơi mất hạt trân châu không thèm nhặt lên, đá luôn vào góc, lười thành như vậy là do chàng chiều quá mà ra.”
“ Khoái hoạt là được, chúng ta năm xưa thành thân chẳng phải nói rồi sao? Sẽ sống cả đời thật khoái hoạt.”
Tống Kiều "á" một tiếng, bị nhi tử cắn đau chảy nước mắt, tức giận nói:” Hai cha con tham lam như nhau.”
Vân Lang mặt đỏ bừng, hừ một tiếng phất tay áo bỏ đi, lão phu không chấp phụ nhân cho con bú.
Đến tối ăn cơm, Vân Lang mấy lần định lên tiếng bị Tống Kiều dùng thức ăn bịt miệng.
Trên bàn sơn hào hải vị, Vân Âm, Hoắc Quang ăn như lợn con, trong bát Tô Trĩ chỉ có hai cọng rau luộc và hai miếng đậu hũ, nhìn đã chán chẳng muốn ăn.
“ Ăn rau một thời gian để làm sạch dạ dày, ăn quả ít thôi, dưa hấu tuyệt đối không được đụng vào, nhân sâm, trà đều cấm tuyệt. Đều vì tốt cho muội, nữ tử mà tới cả thân thể mình cũng không khống chế nổi thì còn làm việc gì nữa?”
Vân Âm nhìn miếng thịt trong bát mình, lại nhìn rau trong bát Tô Trĩ, nhanh như chớp gắp thịt nhét vào bát Hoắc Quang, và cơm vào miệng, sau đó vỗ bụng:” Con no rồi.”
Tống Kiều còn nhanh hơn, ấn Vân Âm ngồi xuống, gắp cho nó hai miếng xương sườn:” Con đang lớn, nếu không muốn sau này thấp như Liên Tiệp thì ăn uống cho tử tế.”
Vân Âm chỉ nghe thế là lập tức hai tay cầm miếng sườn lên gặm lấy gặm để.
Hôm nay trù nương làm sườn rán rất ngon, Tô Trĩ không nhịn được đưa đũa gắp, bị Tống Kiều đánh rơi đũa. Tô Trĩ nhìn bát cơm con nguyên rau với đậu, ủy khuất hét lên "không thèm ăn", sau đó xoay người chạy mất.
Tống Kiều mỉm cười nói vọng theo:” Không ăn cũng tốt, tối nay đừng quên uống canh giảm cân đấy.”
Vân Lang nhìn chằm chằm Tống Kiêu ưu nhã nhai nuốt, cảm thấy hành vi này quá bất thường, nghi hoặc hỏi:” Nàng làm sao thế, có chuyện gì ta không biết à?”
Tống Kiều đặt bát xuống:” Mấy ngày qua chàng không có ở nhà, Dược bà bà nhờ người từ Lạc Dương chuyển lời, cha mẹ Tô Trĩ, cũng chính là sư phụ sư nương của thiếp sẽ tới cùng Dược bà bà.”
“ Hả?”
Liên quan tới nguyên nhân dẫn tới cái chết của hoàng thái hậu, hoàng thất đã ghi rõ là "bệnh chết", mọi chuyện đã kết thúc dưới nấm mộ kia, cái tên hoàng thái hậu cũng dần mơ hồ.
Dược bà bà ra ngoài hái thuốc suốt ba năm cũng nên về rồi.
Vân Lang giật mình vì chuyện khác, chỉ cần nam nhân nghe nói nhạc trượng nhạc mẫu tới đều sẽ như thế:” Dược bà bà tìm thấy Tuyền Cơ Thành rồi à?”
“ Nơi bọn họ có thể đi cũng không nhiều, Dược bà bà hẳn là biết, chỉ cần chịu khó bỏ thời gian tìm kiếm rồi sẽ thấy.”
“ Nên nàng mới bức bách sư muội.”
“ Đúng thế, nha đầu chết tiệt đó thật đáng giận, hai năm qua y thuật không chút tiến bộ đã đành, lại còn nhiễm thói xấu của dong y, trong mắt chỉ có tiền, đâu còn chút ý thức của y giả.” Tống Kiều nghiêm túc nói:” Phu quân, sư muội không còn chí tiến thủ nữa, thế không được, nhất là cha mẹ muội ấy tới nhìn thấy thế thì giận chết.”
Vân Lang lắc đầu:” Tô Trĩ giờ là nữ chủ nhân Vân thị, không tới lượt cha mẹ muội ấy giáo huấn. Nếu họ quan tâm tới muội ấy thật, năm xưa không bỏ lại muội ấy, quy ẩn thâm sơn. Họ tới cũng tốt, ta muốn hỏi xem Tuyền Cơ Thành có tuyệt kỹ bí mật gì sợ người ta nhòm ngó mà phải trốn tận núi sâu?”
Tống Kiều thấy trượng phu thần sắc không tốt, dịu giọng:” Dù sao là trưởng bối ….”