Chuyện nói tới đây không phải điều trẻ con nên nghe, Vân Lang đuổi Vân Âm và Hoắc Quang ra ngoài:” Trên đời này ta hận nhất người bỏ rơi con mình. Năm xưa họ trốn đi, sư muội hoảng sợ thế nào, khi đó nàng một lòng theo đuổi y thuật, không hề có ý định thành thân, vì sư muội nên miễn cưỡng gà cho ta, khi đó, nàng thực sự vui vẻ sao?”
“ Không phải thế, gả cho chàng có gì mà miễn cưỡng, thiếp thấy phải bỏ dở y thuật nên tiếc thôi.”
Khi đó Vân Lang kết hôn với Tống Kiều vì muốn Vân Âm có cha mẹ hoàn chỉnh, trong lòng hai người đều có chút vướng mắc, phu thê khách khí nhiều hơn tình cảm. Đến Tô Trĩ từng nghi ngờ Vân Lang không thích sư tỷ mình.
Cũng may sau này tình cảm phát triển, sống với nhau có thể coi là hạnh phúc, nếu không nuối tiếc cả đời.
“ Được rồi, họ tới thì dùng lễ đối đãi là được, nên hiếu kính thì hiếu kính, dù phải dưỡng lão cho họ cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng họ phải cho ta một lý do có thể tha thứ được, nếu không ta cho họ một khoản tiền, để họ tiếp tục ẩn cư thâm sơn.”
“ Về phần sư muội, nhân sâm có thể không uống, cơm phải ăn cho no, ta chỉ mong sư muội khỏe mạnh, dù có béo thành Sửu Dung thì cũng là lão bà của ta, cả đời này không bỏ rơi muội ấy.”
Tống Kiều nghe Vân Lang nói gay gắt như vậy, vội đứng lên:” Phu quân đừng giận, chuyện này cần thương lượng.”
Vân Lang lấy một đĩa sườn rán, xới đầy cơm trắng lên đó:” Ta là cô nhi, cho nên ta vô cùng để ý chuyện này, ta không chấp nhận được chuyện cha mẹ bỏ rơi con cái. Nếu bọn họ biến mất cả đời, ta sẽ quên dần, rồi sẽ dần sống hạnh phúc ... nhưng bọn họ xuất hiện vào lúc không nên xuất hiện ... Đó là chuyện không thể tha thứ.”
Vân Lang bê đĩa cơm xuống lầu, thấy Tô Trĩ đang dựa vào người Đại Vương, nhìn ráng chiều ở chân trời.
“ Sư huynh, mai liệu có mưa không?”
“ Ráng sớm chớ ra ngoài, ráng chiều đi ngàn dặm, mấy ngày tới sẽ không có mưa đâu.”
“ Vậy thì tiếc quá.”
Vân Lang đưa đĩa cơm cho Tô Trĩ:” Ăn đi không nguội, trong lòng không được có phiền não, vạn sự đã có sư huynh rồi.”
Tô Trĩ ừ một tiếng rồi cầm đĩa cơm lên ăn vài miếng, sau đó để bên mép Đại Vương:” Mời Đại Vương nhà ta ăn.”
Đại Vương không hứng thú với thứ thịt có nhiều gia vị, còn chẳng ngửi một cái, giơ móng vuốt gãi cổ, sau đó lười nhác đứng dậy ngáp dài rời mái hiên, nó ngửi thấy một mùi ái tình chua lè.
Đôi tình lữ ngồi dưới ánh chiều tà tất nhiên sẽ tạo thành khung cảnh mỹ lệ, nếu Tô Trĩ không phải là tiểu thiếp sẽ hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ quan thời hiện đại.
Cái hiên rộng thênh thang chính là tinh hoa nhất của Vân thị, ngồi nơi này có thể ngắm mặt trời mọc, nhìn mặt trời lặn, khói lam trong rừng, có thể nằng xem trăng sao, ôm lò thưởng tuyết, càng có thể nhìn phó dịch Vân thị như con kiến chăm chỉ.
Từ khi Vân Lang đắc tội với Lưu Triệt, Lưu Triệt như quên sự tồn tại của Vân thị, giống như thế, Vân Lang sau khi dâng ( Thượng Lâm Uyển nông sự sớ) lên thì cũng quên sự tồn tại của Lưu Triệt.
Thiếu đi khách hàng lớn là hoàng gia, Vân thị càng phát triển mạnh, có thêm thương phẩm thừa phát triển ra khu vực ngoài Trường An. Một mình Bình Già không chiếu cố nổi nữa, vì thế đệ đệ hắn Bình Tụng cũng tới Vân thị thành yết giá thứ hai.
Hôm nay Dương thị của Hoằng Nông quận tới Vân thị đặt xe ngựa, Bình Tụng rất khó xử, xe ngựa Vân thị bán có hạn, thường ngày người đặt xe ngựa toàn là hào môn, hàn môn như Dương thị tới nhà đặt xe ngựa là lần đầu.
Bình Tụng vốn muốn từ chối, lại nghĩ, thiên hạ đông nhất không phải hào tộc, mà là ngàn ngàn vạn vạn hàn môn.
Đừng xem thường hàn môn, chỉ cần được xưng là "môn", thì ắt so với người thường đã là phú nhân, gia tài không tới ngàn vạn cũng phải trăm vạn, con cháu trong nhà không thể làm quan lớn trên hai nghìn thạch, nhưng tiểu lại châu huyện do bọn họ cấu thành.
Nhiều người nghĩ rằng hàn môn là nông gia tử, chính là nhà nghèo, nhầm rồi, nông gia tử và nhà nghèo gọi là dân đen, lê dân, bách tính, làm gì có tư cách xưng môn.
Còn hàn môn, đó là một cái giai cấp rất lưng chừng, bọn họ một mặt muốn nỗ lực tiến lên, hi vọng hàn môn có thể xuất quý tử, một mặt lại chẳng đường tiến thân, cho dù có được một hai người vươn lên cũng nhanh chóng bị loại môn phiệt lâu đời như Tào Tương đè xuống.
Chẳng liên quan tới phẩm hạnh của Tào Tương, liên quan tới lợi ích hào tộc, không cho hắn mềm lòng.
Đương kim hoàng đế đã cực kỳ ghét sự tồn tại của hào tộc rồi, cho nên hắn sử dụng quần thể hàn môn với quy mô lớn nhất từ sau thái tổ Cao hoàng đế.
Nhưng nay thế quật khởi của hàn môn có vẻ như không thể kháng lại.
Bình Tẩu chính là một người kiệt suất trong giới hàn môn, ông ta có nhận thức rất tỉnh táo về hàn môn, vì thế con ông ta khi đối xử với hàn môn cũng khá khoan dung.
Hầu gia và Nhị phu nhân ôm nhau ngồi ở ban công tâm sự, Bình Tụng không tiện tới quấy rầy.
Thế nhưng đợi rất lâu không thấy hầu gia có vẻ gì là sớm dừng lại, cho nên rón chân trở về tiền viện, nói với một nam tử tuổi chừng ba mươi, vóc người cao ráo, trán rộng mắt sáng, ăn mặc tuy cũng là quý trọng, song không có vẻ tự tin hào tộc, đứng trước tiền viện cũng thấp thỏm bất an:” Hầu gia có chuyện trọng yếu, Dương huynh kiên nhẫn chờ đợi, ta đã nhờ lão viện công, đợi hầu gia xong việc sẽ quyết định.”
Dương Xung vội chắp tay:” Chỉ biết nhờ Bình huynh thôi, nếu chẳng phải xá chất cưới Đường thị đại nữ, gia huynh cũng không mặt dày đi xin xe ngựa Vân thị.”
Bình Tụng xua tay:” Hầu gia nhà ta xưa nay luôn vui vẻ giúp người, nếu không có gì đáng ngại, tự nhiên sẽ đồng ý thôi, Dương huynh mời dùng trà. Xe ngựa có tốt hay không thì mỗ không dám khoe, chứ trà xanh này Vân thị ta mà là đệ nhị, không ai dám nhận là đệ nhất.”
Dương Xung cầm chén trà lên nếm thử:” Thanh nhã, thanh nhã, thế nhân vô tri, thứ này mà lại thêm những vị linh tinh, thật là phí quá.”
“ Dương huynh đúng là biết hàng, thứ này cần tĩnh tâm thưởng thức, giống vạn vật thế gia, vốn là ngọt thuần nhất, nếu cố thêm các thứ vào sẽ mất đi cái gốc.”
“ Ồ, Bình huynh là môn đồ Đạo gia chăng?”
Bình Tụng cười:” Gia phụ lấy âm dương bình phán thế gian, vì thế mà bình mỗ không dám bỏ gia học.”
“ Ái chà, té ra là môn hạ của Trâu Diễn tiên sinh, thất kính, thất kính rồi.” Dương Xung đứng lên thi lễ:
Hai người đang tán gấu hợp ý thì Lương Ông đi tới, vội đứng dậy thi lễ, Lương Ông cười nói:” Hầu gia nói, Dương thị có hỉ sự, tất nhiên nên chúc mừng, xe ngựa Vân thị xưa nay không bán cho hàn môn, lệ này không thể phá.”
Dương Xung mặt thất vọng, chắp tay cáo từ.
“ Chớ vội.” Lương Ông lại nói:” Vân thị nếu bán xe ngựa cho hàn môn là bất công với huân quý, nhưng có thể tặng cho Dương thị, nhưng chỉ giới hạn cho Đường thị đại nữ dùng thôi. Có chỗ nào thất lễ, mong Dương tiên sinh thông cảm.”
Dương Xung không kiềm chế được niềm vui, rối rít chắp tay bái tạ:” Dương thị có điều cầu khẩn, vốn là làm khó hầu gia, được hầu gia ban tặng, cảm kích bất tận, nhờ lão viện công bẩm báo hầu gia. Xe ngựa này chỉ có một mình chất tức tại hạ dùng, người Dương thị nếu muốn dùng, sau này phải nỗ lực.”
Bình Tụng cười lớn:” Phải lắm, phải lắm, hầu gia hay nói, nam nhi phải tự cường. Nay thiên tử trọng anh hào, chọn tài không phân trưởng thứ, Dương thị môn phong nghiêm cẩn, giáo hóa tốt đẹp, ngày sau có con cháu đăng đường bái tướng chẳng phải khó.”
“ Nào nào Dương huynh, cùng mỗ tới xưởng đóng xe một chuyến. Nếu hầu gia đã đồng ý, trừ ngự tọa hoàng gia, còn lại thoải mái cho huynh chọn.”
Dương Xung hớn hở ra mặt, cùng Bình Tụng khách khí một phen rời tiền viện.
Lương Ông mở hộp lễ vật Dương xung để lại trên bàn, liếc một cái:” Hai trăm đĩnh hoàng kim, xem như còn có hiểu biết ...”