Tô Trĩ tâm tình rất tệ, Vân Lang phải dỗ dành mãi mới nguôi ngoai, đến khi bụng reo ùng ục rồi cơm đã nguội, Vân Lang quyết định vào bếp làm cho nàng món ngon khác.
Nhìn Vân Lang đeo tạp dề bận rộn trong bếp, Tô Trĩ vừa ấm lòng vừa tủi thân, ôm lấy lưng y, áp mặt lên đó:” Sư huynh, kỳ thực cha mẹ muội tới vì muốn tiền đấy.”
Vân Lang đang dùng rất ít mỡ rán cánh gà bằng nồi đáy bằng, không nhịn được cười:” Cha mẹ muội muốn sính lễ à, ta có hai bảo bối, vậy sinh lễ không thể ít được, cả sính lễ của sư tỷ muội nữa.”
“ Huynh không giận à?” Tô Trĩ chỉ sợ Vân Lang không vui:
“ Giận gì, là họ đưa muội và sư tỷ muội tới bên ta, nếu bọn họ chỉ nói tới tiền, ta sẽ vô cùng vui vẻ.”
“ Nếu nói tới ân dưỡng dục thì sao?”
“ Thế thì thôi, ta buồn nôn chết.” Vân Lang không che giấu ác cảm của mình:
Tô Trĩ ôm lưng Vân Lang lắc người:” Cha mẹ không xấu như huynh nghĩ đâu.”
“ Ta thà bọn họ thật xấu, như vậy dùng tiền có thể giải quyết tất cả vấn đề.”
“ Bọn họ ở trong sơn dã quen rồi, suy nghĩ không giống như chúng ta, nể mặt muội, đừng làm họ khó xử nhé.”
Vân Lang gắp cánh gà ra, đặt lên đĩa sứ trắng, dùng khăn sạch lau mỡ bên mép đĩa:” Ăn đi, đừng ăn nhiều.”
“ Huynh chưa trả lời muội.”
Vân Lang nhe hàm răng trắng ra cười, chỉ mặt mình:” Nụ cười này sẽ giữ tới cuối cùng.”
“ Cười thế người ta chỉ muốn tát cho.”
Đóng cửa đại môn lại, không khí Vân thị luôn luôn là êm đềm.
Đó là một buổi hoàng hôn không thể bình thường hơn ở Vân thị.
Những nữ tử của xưởng tằm xách giỏ lam túm năm tụm ba đi về phía kênh nước nóng. Trước kia trong giỏ trừ quần áo để thay, một hai miếng bánh khô thì không có gì nữa.
Bây giờ thì khác rồi, những cái giỏ trúc bị ngâm nước suối tới mất màu có thêm nhiều thứ, như xà phòng, ví như mấy cái bánh, thậm chí còn ít rượu nho.
Xà phòng thì không đáng kể, sau khi từ Thụ Hàng thành về, Vân thị mất hai năm mới có thể phát triển thành thứ có thể đem giặt quần áo, thậm chí tắm không ngứa da.
Đám phụ nhân trong trang giờ thích nhất một thứ mà họ đặt tên gọi là kem lụa, là sản phẩm phát triển từ Khương nữ, bọn họ đem từng tảng từng tảng mỡ dê ngâm vào nước nóng ở xưởng ươm tơ, để nó ở trạng thái đun nóng đó mấy ngày, sau đó làm nguội, cuối cùng cho vào bình sứ, mỗi lần sau khi rửa mặt xong là cẩn thận bôi lên mặt một ít.
Nghe nói là có hiệu quả làm trắng đẹp da.
Lưu Bà sớm thì thầm đem bí phương này nói cho Tống Kiều, nay Tống Kiều cũng dùng, rồi nàng tiếp thị cho những quý phụ tới khám bệnh. Thế là Vân thị lại có thêm một sản nghiệp nữa, làm người ta cứ hiếu kỳ, vì sao Vân thị luôn xuất hiện đồ tốt như thế?
Vân thị không bao giờ độc quyền kinh doanh bất kỳ thứ gì, không thể, cũng không dám, duy nhất có thể độc quyền là hoàng thất.
Khi các huân quý khác đều lợi dụng quan hệ thông gia để thắt chặt quan hệ thì Vân Lang dùng sản nghiệp, bất kể Vân Âm hay Vân Triết đều là bảo bối của Vân Lang, đem bảo bối đi đổi lợi ích lỗ quá mức, bởi thế Vân thị đem một số sản nghiệp mà người khác thèm thuồng mà nhà mình chẳng coi ra gì cùng người khác hưởng chung.
Vân thị là nơi thà thiệt tiền chứ không thiệt người, đem một đống tiền tài vô dụng ra để làm đám huân quý kẻ nào kẻ nấy huyết mạch phình lên đứng cùng hướng với Vân thị là chuyện lãi nhất.
Hài kịch là món giải trí mà A Kiều thích nhất, ao sen của Trường Môn cung từ lâu đã thành một thắng cảnh quan trọng của Thượng Lâm Uyển, khi hoa sen nở rộ khắp thế giới, A Kiều sẽ tổ thức tiết hoa sen.
Nàng triệu tập đại gia nổi danh nhất Quan Trung tới tham dự, viết thơ làm ca, uống rượu vui chơi, chỉ là giới tính khách có phân chia nghiêm ngặt, trong lễ này toàn bộ Trường Môn cung toàn nữ tử.
Cho nên trời vừa sáng, Tống Kiều và Tô Trĩ đã trang điểm chuẩn bị tham gia cuộc thi nhan sắc của A Kiều.
“ Đám phụ nhân đó thì hiểu gì về thi phú, đều tùy tiện tìm người làm trước, tới Trường Môn cung đọc, sau đó liền so sánh ai trang điểm đẹp hơn, ai có y phục xa hoa hơn, nói vài chuyện riêng tư mà thường ngày không tiện nói, nghe chút bí mật của đại gia tộc. Nếu chẳng phải không từ chối được, thiếp thân chẳng muốn tham gia.”
Vân Lang nhìn lão bà đầu châu ngọc lấp lánh, rất hoài nghi lời nói của nàng.
“ Phu quân, chàng không thể làm cho thiếp một bài thơ thật hay à, toàn dùng lời ca na ná nhau đối phó thiếp.” Tống Kiều vừa để Lưu Bà trang điểm cho vừa lẩm nhẩm bài hát hoa sen, tỏ vẻ không hài lòng, kiểu thơ này nàng thấy quen lắm, nếu thay hai chữ hoa sen bằng bất kỳ loài hoa nào khác nghe cũng có vẻ thích hợp, rõ ràng Vân Lang không chịu bỏ công sức:
Vân Lang lười biếng ngáp dài:” Viết thi phú phiền lắm, làm hay cũng có được gì đâu, nàng chẳng bảo họ không hiểu gì về thơ phú à ... À phải tiết hoa sen bên đó toàn là nữ nhân, nàng đưa nhi tử theo làm gì?”
Tống Kiều phì cười:” Nhi tử chàng hiện giờ còn chưa biết phân biệt nam nữ, đưa đi có sao, thiếp khó khăn lắm mới sinh ra được một đứa bụ bẫm, không cho người ngoài xem sao được, trưởng tử của Vân thị mà .... Tô Trĩ, muội làm gì sau lưng ta đấy, ta thấy rồi đấy nhé.”
Tô Trĩ lè lưỡi thu mặt quỷ lại.
Từ khi sinh nhi tử, khí thế của Tống Kiều cứ lên cao mãi, nữ tử chính là dựa vào nhi tử kiếm thể diện, cho dù là thiếp thất có nhi tử chống lưng cũng dám thách thức chính thất không nhi tử.
Từ Vân thị tới Trường Môn cung trăm trượng thôi, Tống Kiều bế Vân Triết dắt Vân Âm, Tô Trĩ, Hồng Tụ cũng tám nha hoàn dung mạo xuất chúng, rầm rầm rộ rộ men theo con đường nhỏ sang Trường Môn cung.
Chỉ còn lại Vân Lang và Hoắc Quang.
“ Lão tổ tông đâu rồi?”
“ Con không biết, mới sáng sớm đã không thấy đâu.”
Vân Lang nhìn về phía Thần vệ lăng, không hỏi nữa:” Tư Mã tiên sinh thì sao?”
“ Đang đào hầm để cất bản thảo.”
“ Tự đào à?”
“ Không ạ, Mao Hài dẫn một đám người đi đào giúp.” Hoắc Quang nhìn Vân Lang chớp chớp mắt:” Đệ tử giờ phải tới thanh lý sổ sách qua lại của xưởng đóng tàu, tên chưởng quầy đó nên thay rồi, ghi chép đơn giản mà làm rối tinh rối mù.”
“ Con thấy ông ta không làm được thì tự thay, vi sư không có thời gian.
Vân Lang phe phẩy ống tay áo bỏ đi, đồ đệ dùng làm gì? Chẳng phải bồi dưỡng làm việc thay mình à? Trương An Thế chẳng phải đồ đệ mà người ta còn ở huyện Vĩnh An giúp Vân thị xử lý các loại thuế má đấy thôi.
Đồ đệ thật của mình làm chút việc còn mỉa mai sư phụ lười biếng, lý nào lại thế.