Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 693 - Q5 - Chương 012: Những Kẻ Nhàn Rỗi. (2)

Q5 - Chương 012: Những kẻ nhàn rỗi. (2) Q5 - Chương 012: Những kẻ nhàn rỗi. (2)

Vân Lang cưỡi lên ngựa du xuân, dẫn Đại Vương tới nhà Tào Tương, nếu mà y đã rảnh rỗi, Tào Tương càng vô công rồi nghề.

Quả nhiên đi vào Tào gia thì thấy Tào Tương mặc quần rộng nằm trên ghế tựa dưới tán cây câu cá.

Nói là hắn câu cá không bằng nói hắn nhìn phó nhân giúp hắn câu cá, cái hồ bé tí tẹo mà cắm mười mấy cần câu, hai tên phó dịch khốn khổ đang liên tục kéo cần theo tiếng quát của Tào Tương.

Hiệu suất câu cá không tệ, thùng gỗ bên bờ đã đày một nửa, chỉ là con cá vừa câu lên hơi thảm, móc câu không móc vào miệng mà móc vào lưng, đau đớn giãy dụa giữa không trung.

Đi có đoạn đường ngắn thôi mà Đại Vương không chịu nổi rồi, thấy chỗ râm mát là chạy nhanh tới, nằm bẹp lên chân Tào Tương, chiếm chỗ mát nhất.

Tào Tương vất vả đầy cái đầu lông lá phát ngốt của Đại Vương ra mà không nổi, riêng cái đầu của nó cũng nặng kinh người, lấy tảng băng lớn từ núi băng bên cạnh cho vào mồm nó, giúp nó giảm nhiệt.

Mãi mới rút nổi chân ra khỏi bụng hổ, gọi Vân Lang:” Lý Văn, Vương Triêu, Biên Thông đều bị chặt đầu rồi, biết chưa?”

Vân Lang giao dây cương cho phó dịch, chẳng hào hứng lắm:” Trong dự liệu.”

“ Thế có biết bị xét nhà không?”

“ À, cái này thì không biết.”

“ Ba nhà tổng cộng tra ra hơn hai nghìn vạn tiền, thế là bệ hạ nổi điên, Trương Thang làm tam công, cả nhà không có nổi trăm lượng bạc tốt, vậy mà ba nhà kia chưa tính điền sản đã có hơn hai nghìn vạn, hẳn còn rất nhiều vàng bạc bị dấu đi. Giờ thì bị bắt hết vào ngục, Triệu Vũ nghiêm hình tra khảo, truy lùng tiền tài, chắc là hỏi ra thôi.” Tào Tương tặc lưỡi: “ Giờ thì hay rồi, người bị bệ hạ điểm danh là tham quan ô lại thì không xu dính túi, còn quan thanh liêm được bệ hạ khen ngợi lại là hào phú.”

Vân Lang không hứng thú với người chết, hỏi thẳng:” Chu Mãi Thần thì sao?”

“ Còn làm sao được, đầy tới huyện Cối Kê, phạt đồng nghìn cân, đang quỳ ngoài hoàng cung cảm tạ ơn đức.”

Vân Lang tới bên núi băng ngồi, nhìn xung quanh:” Dám dùng núi băng lớn thế này, ngươi không sợ ngự sử cáo trạng à?”

Tào Tương bĩu môi:” Ngự sử cần ngươi nhắc mới cáo trạng chắc, bệ hạ sai người tới tra nhà ta rồi, sau đó không nói gì cả.”

Vân Lang nhíu mày:” Tra xét nhà ngươi sao?”

“ Ừ, tra kỹ lắm, không chỉ sản nghiệp ở Trường An, Dương Lăng ấp, Thượng Lâm Uyển mà tới cả huyện Bình Dương huyện nữa, gia thần nhà ta bẩm báo, lớn nhỏ đều tra hết.”

Lưu Triệt rất giỏi dùng thân phận của hắn, nếu là vị hầu gia khác, ắt không tùy tiện xét nhà như vậy, nhưng Tào Tương là cháu hắn đành chịu thôi. Vân Lang lo lắng hỏi:” Không có vấn đề gì chứ?”

“ Ha ha ha.” Tào Tương cười đắc ý hết sức:” Nhân sâm, nông cụ, cửa hiệu chỉ vài thứ đó đủ cho ta nuôi cả Tào thị to lớn rồi. Trước kia dễ xảy ra vấn đề nhất là Bình Dương huyện, lũ quỷ nghèo đó bị thu thuế nhiều chút là chết đói, thu ít thì trong nhà không đủ chi tiêu, suốt ngày bị cáo trạng, hại nhà ta mang tiếng Tào lột da.”

“ Giờ gia gia không có phiền toái đó nữa, mỗi năm chỉ yêu cầu bọn quỷ nghèo đem lương thực, hoa quả mọc tốt nhất trong ruộng nộp lên kính hiến cho Tào thị tế tổ. Con bà nó, chỉ cần không qua lại kim tiền nữa, Tào lột da thành Tào thiện nhân rồi, ngươi xem, đám quỷ nghèo đợi ta không thu thế đấy.”

Vân Lang thả lỏng người:” Bệ hạ không nói gì thật à?”

“ Có gì mà nói, thuế ta nộp đầy đủ, nông hộ không ai kêu ca bóc lột, còn ra sức nói tốt cho ta, sợ bị đổi người khác tới sẽ có một Mã lột da, Dương lột da nào đó. Thế nên ta kiếm được tiền, ta xa hoa thế quái nào là việc của ta.”

Vân Lang nhíu mày:” Chuyện này không tầm thường đâu, bệ hạ công khai tra xét nhà ngươi là một tín hiệu, xem ra định tra quan lại thiên hạ rồi, nhà ta không thoát được.”

Tào Tương cười khẩy:” Trước khi tra nhà ta, người ta đã xới tung nhà ngươi lên rồi.”

Vân Lang mở to mắt:” Sao ta không biết?”

Thấy Vân Lang cả chuyện này mà không biết, độ lười biếng của y đúng là hãi người, Tào Tương thấy mình còn phải học nhiều:” Hả, ta tưởng ngươi biết, cũng không tra ra gì hết, còn khen sổ sách nhà ngươi rõ ràng, xem là biết thu nhập bao nhiêu, nộp thuế bao nhiêu, lỗ lãi cùng sản nghiệp lớn nhỏ đều rõ ràng. Chỉ cần cầm sổ đi đối chiếu sản nghiệp là thấy hết, sổ sách thiếu phủ giám so với sổ sách nhà ngươi là đống vứt đi.”

“ Ra là tra sổ, ta tưởng có kẻ mò tới tận gầm giường rồi mà ta không biết chứ … Ta không quản sổ sách trong nhà, trước kia là Tống Kiều làm, giờ là Hoắc Quang làm …. Ha ha ha, quá khen quá khen, trẻ con làm bừa ấy mà.” Vân Lang đắc ý dựa lưng vào ghế:

Tào Tương tò mò:” Làm sao ngươi năm xưa nhìn cái ra Hoắc Quang là mầm tốt, đầu nó có khắc chữ à?”

Vân Lang chỉ mặt, vô sỉ tuyên bố:” Trẻ con đứa nào chả giống nhau, làm gì có tốt xấu, là do ta dạy tốt.”

“ Có câu này của ngươi là tốt, nhi tử ta có phải cũng nên dắt đi dạy bảo rồi không? Sau này dựa vào đứa bé đó quản lý trong nhà, ta càng rảnh.”

“ À phải, ngươi nói xem sao ta không biết chút nào chuyện này?”

“ Ngươi biết mới lạ, người ta đợi ngươi không có nhà mới tới, khi ngươi đang ở Xuân Phong lâu cùng Trác Cơ xuân phong nhất độ thì đồ đệ ngươi giao phong với ba tên thuế lại, một đứa trẻ con mà làm ba lão già đầu óc quay cuồng.”

“ Thằng nhãi đó không nói với ta.” Vân Lang vỗ bàn:

“ Chứng tỏ nó không coi đó là chuyện gì to tát, ài, Hoắc thị lại có yêu nghiệt rồi. Ngươi cũng sướng quá còn gì, lão tử cũng mong có đứa con như thế, giao hết cho nó, tha hồ nhàn nhã.” Tào Tương vừa quát một phó dịch kéo cần chậm, hỏi:” Hôm nay sang đây không phải chỉ để lải nhải với ta chứ?”

“ Định thảo luận với ngươi phân chia ruộng, năm trượng làm một lũng, giữa dẫn kênh qua, hai bên kênh trồng cây cách ly, tiện cho chim sóc làm tổ, giảm thiểu sâu bệnh, khi cần còn đề phòng châu chấu bay loạn xạ.”

“ Bị nạn châu châu ở các quận Hà Gian làm sợ rồi à?”

Vân Lang thuận tay bắt lấy một con châu chấu, đưa cho Tào Tương:” Thứ này năm nay đặc biệt nhiều, tuy chưa thành họa, có điều nếu mùa đông năm nay không đủ lạnh, không có tuyết lớn, năm sau sẽ nguy hiểm.”

Tào Tường giữ hai cái càng của con châu chấu, làm nó ra sức đạp càng mà không nhảy đi được:” Để ta dâng tấu, dù sao cũng là thiếu khanh Ti nông tự, nhắc nhở bệ hạ chút là nên làm, nghe hay không thì không liên quan tới ta, đến khi thiên tai phát tác đừng làm phiền ta là được.”

Vân Lang cười:” Ngươi đúng là tể tướng tốt nhất mà cữu cữu ngươi trông đợi đấy.”

“ Tất nhiên rồi, một là ta không có chí lớn, bệ hạ không sợ ta lấn át quyền lực. Hai nữa lão tử và hoàng tộc là một thể, bất kỳ chuyện gì có lợi cho hoàng triều, ta không để tình cảm riêng mà hỏng việc. Ba là nhà ta đủ giàu, không lo ta bị đám ruồi nhặng mua chuộc. Chỉ có giang sơn vững bền, lão tử mới có thể ra sức tác oai tác quái, bệ hạ tha hồ mà yên tâm ... ha ha ha.” Tào Tương đắc chí gật đầu, lại bẻ tảng băng nữa nhét cho Đại Vương:

Bình Luận (0)
Comment