Vân Lang nghe Tào Tương phát biểu mà bóp trán, không rõ nên gọi tên này là tể tưởng tốt nhất hay ăn hại nhất nữa, nhưng hắn mà làm tể tướng sẽ là tể tướng thọ nhất trong triều đại của Lưu Triệt, còn y chắc chắn cũng được lợi, nên im miệng là hơn.
Tào Tương vỗ đầu Đại Vương:” Dù sao chuyện đó vẫn còn lâu, ta phải tiếp tục ăn không ngồi rồi hai chục năm nữa, chuyện bệ hạ tra số phiền đấy, chúng ta không sao, nhưng Tạ Ninh khó nói. Ài, Lão Tạ già sinh hồ đồ, vì kiếm tiền mà cái gì cũng dám làm.”
“ Đất phong Ung huyện của lão ta bên cạnh đất phong của ngươi, mới nhập xuân đã xảy ra hai sự kiện quan cướp đất dân rồi. Lão già này đối đãi với láng giềng rất tệ bạc, nói vét ba tấc đất còn chưa đủ miêu ta lòng tham đâu.”
“ Nay quốc triều đang dùng binh với bên ngoài, cần quốc thái dân an, Bình Dương huyện một năm thuế thu nhiều như thế mà ta phải buông, chỉ cần đám quỷ nghèo chân bùn đó đừng tạo phản là ta hài lòng rồi.”
“ Con bà nó, đám lão tặc đó ỷ gia đinh gia tướng trong nhà hung dữ, chuyện gì cũng dám làm. Bệ hạ nể tình họ vất vả cả đời ở Bạch Đăng Sơn nên mới nhịn, nhưng tiếp tục thế này, tình nghĩa tiêu tan, bệ hạ một khi ra tay thì ngươi biết rồi đấy ...”
Vân Lang thở dài:” Có thể cho Tạ Ninh về một chuyến xử lý chuyện nhà không?”
“ Không về được, đại quân của Khứ Bệnh đã rời Đại Hà, sắp tới Kỳ Liên Sơn rồi, chiến sự chưa kết thúc thì Lão Tạ có bị chặt đầu cũng không thể về.”
“ Chuyện ba tên Lý Văn, Vương Triêu, Biên Thông bị chặt đầu còn chưa cảnh tỉnh ông ta à?”
Tào Tương vung tay làm động tác khó hiểu:” Hoàn toàn không, lão tặc đang bận chiếm đoạt tài vật ba nhà đó.”
Vân Lang lắc đầu liên hồi, không ngờ một người lại có thể tham lam tới đọ ấy, đâu còn chút bóng dáng nào của vị chủ soái năm xưa.
“ Ta phái người cảnh tỉnh ông ta, ngươi biết không, lão tặc lại nghĩ ta nhòm ngó mấy đồng tiền nát của ba nhà đó, nên đưa tới nhà ta một rương vàng lớn. Tới mức này ta phải im, nếu không người ta tưởng là ta chưa hài lòng lại thêm vài rương nữa. Ngươi cũng đừng đi, đi là được một rương vàng, rồi không chừng ngày nào đó bệ hạ xử lão ta, chúng ta bị liên lụy.”
Vân Lang cùng Tào Tương uống rượu tán nhảm cả chiều, đến khi mặt trời lặn mới lảo đảo lên ngựa về phủ.
Bình nguyên toàn là lúa mạch sắp thu hoạch, cảnh tượng làm người ta thoải mái, nhất là khi uống say nhìn càng thỏa mãn, vì rượu từ đó mà làm ra.
Trên đường về gặp mấy người lưng đeo hành trang rời Vân thị, trông mặt quen quen, hình như là chưởng quầy trong nhà, bọn họ thấy Vân Lang không đi lên chào mà còn bỏ chạy.
Mang theo nghi vấn về tới tiền viện, nhìn thấy một hàng dài nằm trên mặt đất ăn đòn.
Vân Lang chưa từng dùng roi đánh người Vân thị, lần này lại đánh nhiều như thế.
Lương Ông ân cần đi tới nhận lấy dây cương, nói nhỏ:” Toàn đồ khốn kiếp ăn trong rào ngoài, tiểu lang quân chuẩn bị giáo huấn một trận, rồi đuổi khỏi nhà.”
Vân Lang nhìn Liên Tiệp đứng bên Hoắc Quang là hiểu rồi, đi tới mặt những kẻ kia lạnh lùng nói:” Tội của các ngươi đáng lẽ phải đưa đi biên quan tác chiến với Hung Nô mới phải.”
Đám người kia tức thì cúi gằm mặt.
Hoắc Quang nghiêm mặt quát:” Đánh tiếp đi.”
Trong mắt người khác, Hoắc Quang chỉ là một đứa bé thông minh, dù là Tào Tương thường xuyên tiếp xúc thì Hoắc Quang là thằng bé thông minh, hiểu chuyện sớm, biết lo việc nhà sớm vì sư phụ nó lười chảy thây.
Trong nhà nó không làm thì ai làm việc?
Chỉ có Vân Lang và Hà Sầu Hữu biết, thằng bé này đang tiến hóa thành yêu quái.
Đây gần như là đưa bé toàn năng, bất kể là sách vở hay võ công đều kiệt xuất, ngay cả đối nhân xử thế cũng dần thể hiện tiềm chất tiểu hồ ly.
Vân Lang không ngờ khi giáo dục đời sau mở toang cánh cửa thế giới ra, Hoắc Quang sớm tiến hóa thành yêu quái như thế.
Nếu ai coi nó như đứa bé mười tuổi, tương lai sẽ thiệt thòi lớn.
Trước khi đi ngủ, Hoắc Quang tới trước mặt Vân Lang, cúi đầu không nói.
“ Xử lý xong cả rồi chứ?”
“ Rồi ạ, trong lần tra sổ sách này phát hiện có mười một tên quản sự không đứng ở lập trường nhà ta, bị quan phủ hỏi tới là nhanh chóng lấy sổ sách trong nhà ra. Nếu không có chưởng quầy tới báo, chúng ta thậm chí không biết có quan phủ tới.”
Vân Lang gật gù:” Nhà ta chính đại quang minh, không sợ mấy thủ đoạn vặt vãnh đó.”
“ Đệ tử hiểu, thế nhưng chúng không đồng lòng với nhà ta thì không thể tha thứ, cả phía quan phủ, nên truy cứu.”
“ Rất tốt, con làm thế là đủ, nên giữ chút thể diện cho quan phủ, chỉ cần phát ra tín hiệu, Vân thị không sợ nhưng không thích bị người ta nhòm ngó là được.”
Hoắc Quang quỳ xuống giơ cành trúc lên:” Đệ tử tùy tiện quyết định, xin sư phụ trách phạt.”
Vân Lang nhìn thằng nhãi thành tinh này, bực mình suýt nữa co chân đá nó một cái:” Lần sau nhận lỗi thì lấy roi mây chắc một chút, cái cành trúc bị cưa một nửa này ta đánh được mấy cái?”
Hoắc Quang thu lại cành trúc, hì hì cười nịnh:” Cũng phải làm ra vẻ chút chứ ạ, sư phụ thương đệ tử như thế, sao nỡ trách phạt.”
“ Cưa đi một nửa là đề phòng vạn nhất hả?”
“ Đệ tử không dám quên lời dạy của sư phụ, nhiều người gặp họa vì quá tự tin, đệ tử thấy có thêm một tầng bảo hộ vẫn hơn.”
Đến lúc này Vân Lang vẫn phải ra chân đá một phái, thắng nhãi không ngờ có đề phòng nhảy sang bên né tránh.
“ Tiểu Quang, muội từ Trường Môn cung nhổ rất nhiều hoa, huynh mau lấy bình cho muội cắm.”
Giọng nói trong trẻo của Vân Âm truyền tới, Hoắc Quang toét miệng cười thật tươi với sư phụ, sau đó như đứa trẻ con nhảy tưng tưng chạy đi.
Sau đó nhìn thấy khuê nữ bị Hoắc Quang khen vài câu mà cười tít cả mắt, Vân Lang rùng mình, chợt sinh cảm giác dẫn sói vào nhà.
Hoắc Quang còn học rất nhiều bản lĩnh lặt vặt, cắm hoa là một loại trong số đó, hoa sen, lá cùng với đủ loại lá cỏ các hình được nó phối hợp cắm đan cài trước sau, Vân Âm há to mồm nhìn.
Khi ba nữ nhân ngốc còn đang bàn tán về lọ hoa mới thì Hoắc Quang không biết đi ra ngoài từ lúc nào, bê vào ba bát mỳ và mấy món rau ăn kèm.
“ Con và sư phụ đã ăn rồi, sư nương, sư muội hẳn là đã đói, nhân lúc chưa quá khuya, ăn chút lót dạ.” Hoắc Quang chu đáo nói:
Vân Âm hoan hỉ bê bát mỳ lên:” Sao huynh biết mọi người chưa ăn no.”
“ Vì thức ăn bên đó nhiều dầu, không giống thức ăn nhà ta.”
Vân Âm ăn một miếng mắt híp lại:” Quang ca ca làm mỳ thật ngon.”
“ Đợi khi nào rảnh sẽ làm món khác cho muội ăn.”
Vân Lang đứng bên cạnh nhìn thê nữ của mình ăn ngon lành, thở dài một tiếng tới thư phòng, thất sách, thất sách rồi, dẫn sói vào nhà mất rồi. Giờ chỉ mong Vân Triết lớn lên có thể bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ không bị yêu quái lừa thôi.
Đến khi trời sáng, một ngày mới bắt đầu, hôm qua du ngoạn ở Trường Môn cung suốt cả ngày, Tống Kiều và Tô Trĩ đều lờ đờ, ngược lại Vân Âm bị Hà Sầu Hữu đột nhiên xuất hiện tóm được, bắt luyện công phu thăng bằng trên dây thừng.
Tống Kiều muốn ngủ bù, nên nhét Vân Triết cho Vân Lang, Vân Lang bế nhi tử béo đi bộ trong trang.
Không khí sáng hè trong mát, nhưng thời tiết tốt này chỉ miễn cưỡng giữ được tới khi mặt trời lên. Cái quả cầu lửa đó còn chưa nhô lên hẳn mà đã liên tục có sóng nhiệt ập tới.
Trời trong veo, Vân Lang nhìn bốn phía, chẳng thấy chút mây nào, xem chừng hôm nay khó sống lắm đây.
Bế nhi tử tới vườn rau, hái một giỏ dưa hồng mà bị mồ hôi làm ướt đẫm lưng, Vân Lang giao giỏ cho Lương Ông, nói:” Hôm nay nghỉ làm.”
“ Đa tạ hầu gia, nhưng ...”
“ Không nhưng gì cả, thời tiết hôm nay rất tà, nghỉ hết, một ngày không không quét dọn cũng không chết được.”