Hầu gia đã nói vậy rồi, Lương Ông tất nhiên nghe theo, cho giỏ dưa hồng buộc thừng vào giếng, đợi trưa lấy ra ăn.
Đại Vương chui vào chô râm mát nhất nằm im không nhúc nhích, Vân Lang thấy nó đáng thương, bảo phó dịch lấy cho nó tảng băng lớn, thế là nó bò luôn lên đó nằm, ngáy khò khò.
Phó phụ dùng nước giếng mát lau chiếu, Vân Lang cởi sạch quần áo Vân Triết, cho nó vào trong màn, bản thân cởi trần, mặc mỗi cái quần cộc ngồi ở ban công phe phẩy quạt, bữa sáng dọn ra rồi nhưng không có chút hứng thú nào.
Mặt trời thò đầu ra rồi, mặt đất nóng như thiêu như đốt, Vân Âm chạy tới cầm ấm trà của cha tu ừng ực, xem ra Hà Sầu Hữu cũng phải nghỉ rồi.
“ Nóng chết mất ...” Tô Trĩ mở toang của sổ, mướt mồ hôi thở:
Phòng gỗ, mùa hè nóng chết người, mùa đông lạnh chết người, cái thứ lầu các này, trừ đẹp ra thì chẳng có tác dụng rắm gì hết.
May mà Vân thị nhiều băng, khi một táng băng cực lớn tỏa hơi lạnh được đưa vào phòng Tô Trĩ, nàng đóng cửa sổ lại, ra chuỗi mệnh lệnh, nàng muốn ăn đá bào.
Hoắc Quang mặc quần cộc áo cộc đi tới:” Sư phụ hôm nay là ngày xưởng in giao sách cho Thái học.”
Vân Lang vô trách nhiệm nói:” Nóng thế này, bảo họ đợi đi.”
“ Nhưng quản sự của Thái học đã tới rồi.”
“ Vậy bảo hắn về, trời mát hẵng tới, hôm nay nhà ta nghỉ.”
“ Vâng, con đi nói.”
Vân Lang đập quạt vào đầu Hoắc Quang:” Ngồi yên một chỗ cho mát, bảo phó dịch đi là được rồi, nhà ta không cần làm mọi việc hoàn hảo, để lại chút tỳ vết tốt hơn.”
Thời tiết ở Quan Trung kỳ thực rất tệ, xuân thu ngắn, đông hè dài.
Thế là Vân thị nghỉ liền sáu ngày, trong sáu ngày đó trời trống trơn không có lấy chút mây nào khiến người ta sợ hãi.
Mạch bị mặt trời nung nóng đã chín sớm, không thu hoạch sẽ rụng, thế là khi trời còn nhá nhem tối, cả nhà đã ra đồng tranh thủ thu hoạch. Mọi nhà xưởng đều nghỉ, dù là thu nhập từ đó gấp mười lần ngoài ruộng, Vân Lang vẫn quyết định nghỉ làm tập trung nhân lực thu hoạch.
Lương thực bất kể lúc nào cũng có thể đổi ra tiền, còn tiền không phải là lúc nào cũng đổi ra được lương thực.
Toàn bộ Vân thị, cái kho được xây dựng tốt nhất là kho lương, không chỉ nền lát đá, còn trải lớp đất sét trộn dầy, một lớp vôi, đến chuột cũng không thích ghé thăm.
Lương thực cũ được chuyển ra ngoài, sau đó cho lương thực mới vào.
Năm nghìn mẫu ruộng, cả nhà dùng ba ngày nỗ lực thu hoạch xong, lúc này Vân thị khắp nơi tràn ngập lạc thú nông gia, phàm là nơi có thể phơi năng là trải đầy mạch.
“ Sư phụ hoàng lương nhà ta nộp xong rồi, được Thiếu giám phủ bình nhất đẳng.” Hoắc Quang phờ phạc từ ngoài vào, nói với sư phụ đang xem sách:
Vân Lang đặt sách xuống:” Tất nhiên, dù chúng ta nộp lên lương thực năm ngoái, nhưng đều là lương thực tốt nhất, bọn chúng không mù thì phải bình nhất đẳng.”
“ Nhà ta còn nộp lương đầu tiên, đám người thiếu giám phủ nhìn chúng ta như nhìn bọn ngốc.”
“ Tất nhiên, ai lại đem lương thực tốt nhất đi nộp hoàng lương? Vì sao không đem lương thực nuôi lợn nộp lên, đem lương thực tốt đi đổi lấy nhiều lương thực nuôi lợn hơn?” Vân Lang tự hỏi tự đáp:” Vì trong tiềm thức của ta, con người cao hơn lợn, nên mới có trình tự ấy, thứ tốt cho người, còn thứ kém hơn cho lợn.”
“ Nhưng mà như thế thì chúng ta tổn thất.”
“ Đó cũng là nguyên nhân chúng ta cao quý hơn người khác.”
Hoắc Quang nhíu mày:” Cao quý quan trọng lắm sao?”
“ Quan trọng chứ, như thế chúng ta mới biết trân trọng bản thân không làm việc một cách lỗ mãng, không tùy tiện vứt bỏ tính mạng, nhưng vẫn có lòng thương xót với người khác, coi trọng trách thiên hạ làm của mình, để thế giới vì có chúng ta càng thêm đặc sắc.”
“ Nhưng làm thế chúng ta chẳng có lợi gì, thậm chí có hại.”
“ Đây lại là vấn đề khác, lợi và hại trong mắt chúng ta không giống người thường, lớn lên chút nữa con sẽ hiểu.”
“ Con đã lớn lắm rồi.” Hoắc Quang cố chấp nói, không đứa bé nào, thậm chí nhiều người lớn đều không có hiểu biết bằng nó:
“ Tiểu tử, có một cái đầu thông minh không có nghĩa là con đã hiểu thế giới này, giờ con cần nhiều cảm thụ lĩnh ngộ hơn nữa mới biến học vấn thành đạo lý thực tế, rồi thành đạo đức mà con phải giữ gìn. Đợi trải qua khảo nghiệm đạo đức rồi, tới lúc đó hãy nói chuyện trưởng thành với ta.”
“ Vậy sư phụ có cảm ngộ chưa?”
Vân Lang thở dài:” Tình hình sư phụ hơi tệ, những thứ trước kia cảm ngộ được và bây giờ cảm ngộ được có khác biệt lớn, đang cần dung hợp.”
Đàm luận học vấn giữa thời tiết này không phải lúc thích hợp, nói chuyện một lúc cổ khát khô, hai sư đồ liền bổ một quả dưa hấu, dưa hấu năm nay tốt hơn năm ngoái, quả ít hơn, nhưng càng chắc hơn, nhiều đường hơn.
Dùng thìa xúc dưa hấu ăn có ý nghĩa sâu xa nhất, quả dưa hấu mười cân được hai sư đồ chia nhau ăn sạch, lấy vỏ dưa mát lau mặt nhìn nhau cười, đây là học vấn và dạ dày đều có thu hoạch.
……… …………….
Quan đạo dưới ánh nắng chói chang thưa thớt người qua lại, cho dù hỏa kế chăm chỉ nhất cũng không muốn mang hàng hóa ra đường rao bán.
Hàng cây hai bên đường, hành thương nằm ngổn ngang, bọn họ lên đường từ lúc trời chưa sáng, mặt trời lên cao không chịu nổi cái nóng nữa mới nấp dưới bóng râm nghỉ ngơi.
Hành thương là cái nghề vô cùng vất vả, vất vả thân xác đã đành, còn thường gặp cướp chặn đường.
Có điều ở Thượng Lâm Uyển thì không phải lo chuyện này, nơi này đa phần bách tính giàu có, không làm cái chuyện chặn đường ăn cướp, vì người giàu có nhiều, bọn họ không cho phép đạo tặc tồn tại.
Năm ngoái có mấy tên cướp nơi khác nghe tiếng tăm nơi này mò tới làm ăn, vừa gây ra được một vụ cướp thì toàn bộ người dân cầm gậy gộc truy lùng, chỉ hai ngày sau tìm thấy chúng trong hang núi, kéo ra đường lớn treo cổ cả tám tên.
Vì thế hành thương ngoải mái ngủ giữa đường.
Ba con lừa từ cuối quan đạo thong thả đi tới, bọn họ gồm ba người, hai người đeo rèm che mặt hẳn là nữ nhân, một nam tử thanh sam cao ráo đội nón rộng, cho dù trời trưa nóng như thế, ông ta vẫn nhìn quanh, có vẻ tỏ mò với tất cả mọi thứ xung quanh.
Có hành thương hé mắt nhìn ba người đi đường giữa trời nắng, thấy họ không thể là khách hàng của mình, khép mắt ngủ tiếp.
“ Ba dặm nữa thôi là tới huyện Phú Quý, Tiểu Kiều, Tiểu Trĩ mở một tòa y quán ở đó, sư đệ có thể tới nghỉ tạm, mai đi gặp cô gia.” Nữ tử đi đầu vén rèm che mặt, lộ ra khuôn mặt già nua xăm chi chít, xấu xí kinh khủng:
Nam tử thanh sam bất mãn:” Chúng đã gả cho huân quý rồi, sao còn mở y quán làm việc, chúng không được lòng cô gia sao?”
Dược bà bà hừ một tiếng:” Đệ giữ câu này trong lòng lâu lắm rồi chứ gì?”
Nữ tử che mặt nói:” Sư tỷ, Tử Lương không có ý đó đâu, chỉ là nhiều năm chưa gặp hai đứa nha đầu đó, muốn biết tình hình của chúng.”
“ Các ngươi mà thực sự quan tâm tới chúng thì năm xưa quy ẩn nên báo một tiếng, nhớ lại tỷ muội bọn chúng ôm nhau sợ hãi mà lão thân giờ vẫn đau lòng. Nếu không nhờ cô gia, chẳng biết giờ thế nào.”
Tô Tử Lương thở dài:” Khi đó quan phủ bức bách mọi người tới Trường An, toàn bộ y gia nhập quân, chẳng để ý nhiều được như thế.”
“ Hừ, Lộc Minh Sơn tuy yên tĩnh, nhưng là nơi xa xôi hẻo lánh, tránh được quan phủ thì toàn bộ học vấn cũng không còn đất dụng võ. Ta sớm nói rồi, học vấn y gia là học vấn nhập thế, tránh đời bỏ đi thì còn ích gì?” Dược bà bà vẫn mắng mỏ:” Tiểu Trĩ theo cô gia tới biên quan, cứu người vô số, y thuật tiến bộ mạnh, tuy là nữ tử, nhưng ở trong quân nhất ngôn cửu đỉnh, đám kiêu binh mãnh tướng nghe lời răm rắp. Chuyện đó ở Lộc Minh Sơn có không?”
“ Về phần đệ nói Tiểu Kiều, Tiểu Trĩ không được lòng cô gia? Hừ, Vân thị chỉ có hai nữ chủ nhân là chúng, trên đời không ai yêu thương chúng hơn cô gia, kể cả hai người.”