Y quán huyện Phú Quý, trời nóng, người bệnh càng đông, người nghèo vốn chiếm đa phần bệnh nhân, giờ càng nhiều hơn, dù cho cả vào trong xếp hàng cũng không đủ, chen chúc nhau tránh nắng dưới mái hiên, trông không khác nào nạn dân.
“ Thời tiết nóng thế này đừng làm việc nữa, dù sống khó khăn thì cũng phải chăm sóc tốt thân thể, mạng không còn là chẳng còn gì ...” Tống Kiều khám bệnh cho một bà lão, rửa tay rồi kê đơn thuốc, đồng thời dặn dò những thứ cần chú ý:
Khi bà lão được nhi tử đỡ nhận đơn thuốc cảm tạ rối rít chuẩn bị rời đi, có người nói lớn:” Tê giác địa hoàng thang, an cung ngưu hoàng hoàn tuy là đúng thuốc, nhưng thuốc lại quá quý, bách tính làm sao mua nổi. Ta thấy bà ấy tứ chi co quắp, không bằng kê Linh giác câu đằng thang.”
Tống Kiều đang uống trà nghe lời ấy sững người, chén trà từ trên tay trượt xuống, nước mắt trào ra, đứng dậy định hành đại lễ.
Tức thì có đôi tay ấn Tống Kiều xuống ghế, sau đó giọng Tô Trĩ ở sau lưng vang lên:” Vẫn keo kiệt như cũ, Linh giác câu đằng thang làm sao hiệu quả bằng được.”
Tô Tử Lương thở dài nhìn Tô Trĩ mắt ướt nhòe ngang bướng không phát ra tiếng khóc:” Nhiếp Nhiếp, gần năm năm không gặp, con không gọi được một tiếng cha à?”
Tô Trĩ nói với bà lão đang sợ hãi:” Yên tâm mà đi lấy thuốc, thuốc Trường Môn cung không dùng cũng phí.”
Bà già thi lễ với Tóng Kiều, Tô Trĩ rồi vội vàng rời đi, với bà thì hai nàng là thần y, còn nam tử thanh sam kia, ai biết là ai.
Tô Tử Lương đứng thất thần ở đó không biết phải làm sao, Tô Trĩ chạy tới đá một cái vào chân, sau đó ngồi sụp xuống khóc toáng lên, ông thở dài lúng túng vỗ vai khuê nữ.
Đám Khương phụ biết ý đuổi bệnh nhân ra phòng chờ.
Tống Kiều rời bàn thi lễ:” Đệ tử kém cỏi Tống Kiều bái kiến ân sư.”
Tô Tử Lương cười thảm:” Là ân sư không tốt, năm xưa không nên để con hạ sơn.”
Tô Trĩ đang khóc nức nở chợt nhớ ra cái gì đứng bật dậy:” Mẹ đâu rồi?”
“ Dược bà bà đưa vào phòng trong nghỉ ngơi, cha muốn sớm thấy Nhiếp Nhiếp, nên không nhịn được.”
Tô Trĩ chưa nghe hét đã la hét chạy vào hậu đường.
Tô Tử Lương thấy thế thì lắc đầu không thôi:” Con biết tính khí Nhiếp Nhiếp đấy, chẳng biết nó sẽ trách móc mẹ nó thế nào, đợi nó bình tĩnh lại gặp cũng không muộn.”
Hôm nay không khám bệnh được nữa rồi, Tống Kiều bảo Khương nữ:” Hôm nay có việc, tạm nghỉ.”
“ Khoan, bên ngoài người như vậy, lý nào để họ đi uổng công. Con bình tâm lại một lúc rồi tiếp tục xem bệnh, để vi sư xem đồ nhi ta có tiến bộ hay không?”
Tống Kiều thấy sư phụ đang nhìn tấm biển ghi "Thần Y đường", giải thích:” Tấm biển này không phải do đệ tử không biết xấu hổ khoe khoang, mà do phu quân con chính tay viết treo lên.”
“ Khẩu khí lớn thật.” Khẩu khí Tô Tử Lương có chút bất mãn, Tuyền Cơ Thành bao đời hành y, cứu nhân độ thế vô số chưa ai dám dùng danh xưng thần y:
Tống Kiều lau nước mắt, thuần thục pha trà:” Chàng là thần tiên trong loài người, vì thích chịu khổ nên mới biếm xuống nhân gian.”
Tô Tử Lương thất kinh hai tay cầm chén trà mới vững, tính cách đứa đệ tử này ông biết, tuyệt nhiên không có chuyện khoa trương:” Con tôn sùng y thế sao?”
Tống Kiều mắt đỏ hoe nghĩ lại bộ dạng Vân Lang khi đó cũng phải bật cười:” Đó cũng là chàng tự nói.”
Tô Tử Lưỡng ngẩn ra hồi lâu rồi cũng cười phá lên, vỗ vỗ tay Tống Kiều:” Xem ra y rất thương các con.”
“ Vận khí đồ nhi không tệ, mọi chuyện vốn chỉ dám cầu trung dung, nhưng ông trời lại cho toàn bộ những thứ tốt nhất.”
“ Đừng an ủi vi sư, năm xưa Tuyền Cơ Thành vội vã bỏ đi là vạn bất đắc dĩ, toàn thành trên dưới tớn hơn bốn trăm người, vi sư là thành chủ, không thể vì an nguy của ba người mà bất chấp người khác. Các con hận ta cũng được, nhưng nếu xảy ra chuyện tương tự, vi sư vẫn làm thế, không thể vì một đứa là nữ nhi, một đứa là đệ tử mà thay đổi.”
Tống Kiều sụt sùi gật đầu:” Đệ tử hiếu chỗ khó của sư phụ, Tiểu Trĩ còn nhỏ ...”
Tô Tử Lương xua tay:” Nó là con ta, vi sư quyết định thế nào, nó chưa có tư cách chất vấn.”
Tống Kiều sợ hãi nói vội:” Sư phụ, những lời này người nói với đồ nhi thôi, ngàn vạn lần đừng để phu quân con biết, chàng yêu thương sư muội tới tận xương tủy, lại là người cao khiết, sẽ không thích đâu.”
Tô Tư Lương trầm mặc, thần sắc bất định.
Tống Kiều sợ trượng phu và sư phụ xung đột, liền giải thích:” Sư phụ, chàng cũng là người sơn môn, kinh sử từ tập không gì không biết, thiên văn địa lý không gì không thông, bách nghệ hiểu biết hơn người, cả y đạo cũng có thành tựu kinh người. Nhưng chàng thường nói, sở trường của mình là bào trù.”
Tô Tử Lương nghe Tống Kiều ca ngợi Vân Lang quá mức, cười nhạt:” Hừ, những lời này cũng là y tự khoác lác đấy à?”
Tống Kiều lắc đầu:” Là cảm ngộ của đồ nhi, cũng là của rất nhiều người, chàng chính là người như thế, bất kể chuyện gì cũng lý giải sâu hơn người khác, đôi khi vô tình nói một câu cũng khiến người khác tỉnh ngộ.”
Tô Tử Lương không dám tin vào tai mình, im lặng rất lâu mới nói:” Được, vi sư phải tận mắt nhìn một chút. Con khám bệnh đi, để vi sư xem bản lĩnh của con đã.”
Tống Kiều vâng một tiếng, đi rửa mặt, ngồi sau bàn hít thở lấy lại tinh thần, gõ cái chuông vàng, gọi người tiếp theo.
………………. ……………. ……….
Tắm cho Đại Vương là việc khổ sai, không phải vì nó ghét nước, mà nó quá thích rồi, xuống nước là nó đạp nước sướng thôi, vừa mới xoa xà phòng, chưa vò thì nó đã chui đầu vào nước thế là bọt xà phòng trôi hết.
Nó lại khỏe vô cùng, thế nên Vân Lang và Hoắc Quang hết sức vất vả.
Đến khi Hoắc Quang dùng bàn chải cọ mông cho thì nó rất hưởng thụ, cong đuôi lên cho Hoắc Quang thuận tiện hành sự.
Mất một canh giờ mới tắm xong cho nó, Đại Vương bò lên bờ giũ lông rồi ngồi lên cái thảm rách của nó, đôi mắt vàng như trầm tư nhìn Vân Âm.
Vân Âm gọi phó dịch mang tới miếng thịt lợn tươi còn dính máu, Đại Vương tức thì lên tính thần gầm gừ ngấu nghiến.
Hâm mộ nhin Đại Vương có thể ăn uống thoải thích, lại hâm mộ nhìn cha và sư huynh có thể thoải mái bơi lội, Vân Âm cũng muốn xuống nước chơi, nhớ lời mẫu thân, hậm hực dẫm một cái cho nước nước bắn tung tóe, chống cằm nhìn Đại Vương ăn.
Lúc chiều tà ngủ là thích nhất, Vân Lang, Hoắc Quang lên bờ, cùng Vân Âm nằm trên chiếu mát mẻ ngủ khò.
Chưa bao lâu nghe thấy tiếng Đại Vương gừ khe khẽ, Vân Lang tức thì cảnh giác bật dậy, chỉ thấy một người thanh sam cách đó ba trượng nhíu mày nhìn mình, tức thì đứng lên thi lễ:” Tiểu tế Vân Lang bái kiến đại nhân.”
Tô Tử Lương nhìn Vân Lang chỉ mặc cái quần cộc, không hài lòng:: Quân hầu vì sao thất lễ như thế?”
“ Đại nhân lần đầu gặp tiểu tế, lõa thể gặp nhau cũng tiện để đại nhân nhìn cho rõ, tránh cho rằng khuê nữ gửi gắm nhầm người.”
“ Chẳng lẽ đây chính là phong phạm danh sỉ mà thiên hạ hay nói đấy sao?”
Vân Lang cười, khoác áo lên đánh thức Hoắc Quang, bế khuê nữ ngủ say mời lão trượng vào tiền sảnh nói chuyện.
Lương Ông đứng xa biểu thị với Vân Lang mình không làm gì được, Vân Lang gật đầu, hẳn là Tô Trĩ giở trò rồi. Vân Lang thay y phục đàng hoàng, tức thì lưu manh hóa thành danh sĩ, một vị hầu gia trẻ trung tuấn tú không mất uy nghiêm phong độ.
Lão trượng nhân rất cường thế, trượng mẫu nương ít nói, Tô Trĩ kiêu ngạo ngồi bên cạnh trượng phu, thấy thái độ hai người hòa hảo, hạnh phúc tràn ngập cõi lòng.
.....
Hôm nay dừng ở đây nhé.