Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 697 - Q5 - Chương 016: Lão Trượng Và Nữ Tế. (3)

Q5 - Chương 016: Lão trượng và nữ tế. (3) Q5 - Chương 016: Lão trượng và nữ tế. (3)

Lần đầu tiên sư phụ sư nương tới, dù thế nào cũng phải hiếu kính, cơm nước không thể giao hết cho trù nương, trò chuyện một lúc Tống Kiều gọi Tô Trĩ đi, Tô Trĩ liền đi theo.

Khi Tô Trĩ vừa rời phòng, nụ cười ấm áp của Vân Lang thu ngay lại, Tô Tử Lương cũng ưỡn thẳng lưng, thể hiện uy nghiêm của người cha.

“ Vì sao Tiểu Trĩ cam nguyện làm thiếp, tuy nó không có dung mạo thiên tiên cũng là trang tuyệt sắc, lại được truyền y thuật tinh diệu của Tuyền Cơ Thành ta, sao có thể làm tiểu thiếp?”

Vân Lang giọng điệu nhàn nhạt nói:” Vì cha mẹ nàng vứt bỏ nàng, khiến nàng không nơi nương tựa, khi đó một tên hoàn khố vô lại có gia thất vẫn thèm muốn dung mạo của nàng, cưỡng ép làm thiếp, Tiểu Trĩ không phản kháng được, nuốt nước mắt mà theo.”

“ Thực thế sao?” Tô Tử Lương lên giọng, uy thế ngùn ngụt:

“ Đương nhiên.” Vân Lang không lùi nửa bước:

Tô Tử Lương cười gằn:” Được, nếu là thế thì tên hoàn khố đó bỏ ra năm trăm lượng hoàng kim làm sinh lễ, không phải là nhiều chứ?”

Vừa nghe Tô Tử Lương nhắc tới tiền, khuôn mặt Vân Lang tức thì như tuyết tan, thái độ thay đổi hoàn toàn, khách khí chắp tay cười híp mắt:” Đại nhân anh minh, Tiểu Trĩ ngoài xinh đẹp trong thông tuệ, lại có phong thái đại gia khuê tú, đều nhờ đại nhân khéo dạy bảo. Giai nhân như thế, năm trăm lượng hoàng kim sao đủ tỏ thành ý của tiểu tế, phải có ngàn vàn mới cầu được, không thể ít hơn.”

Nói rồi vỗ tay ba tiếng, Lương Ông dẫn hai phó dịch tráng kiện đi vào, khiêng một cái rương cực lớn, đặt khẽ xuống đất mà có tiếng trầm đục vang lên, có thể thấy nặng cỡ nào.

Lương Ông lấy chìa khóa bên hông, mở cái khóa đồng, nâng nắp lên, tức thì ánh vàng óng ánh tỏa khắp phòng.

Tô Tử Lương nhìn rương vàng sáng tới lóa mắt, mỉm cười gật gù:” Không tệ, không tệ, sính lễ ngàn vàng, thành ý đầy đủ, tuy lão phu thấy vẫn còn lỗ, nhưng nếu quá ngàn vàng thì thành lễ đế vương rồi. Nếu hiền tế đã coi trọng Tiểu Trĩ như thế, lão phu yên tâm, số vàng này coi như là của hồi môn ta cho nó, đây mới là danh sách sính lễ.”

Vân Lang kinh ngạc nhìn Tô Tử Lương rút từ ống tay áo ra một tấm lụa trắng, trên đó viết chi chít chữ, phải tới trăm món.

Tô Tử Lương thở dài:” Lão phu ở trong núi lâu, xa lạ tục lễ nhân gian, không biết nhiều, hiền tế thêm vào năm trăm lượng vàng là đủ:”

“ Hả?” Miệng Vân Lang thành miệng hà mã:

Tô Tử Lương hiền từ vỗ vỗ vai Vân Lang:” Hôn sự Tiểu Trĩ con như kết thúc, nơi này còn có danh sách sính lễ của Tiểu Kiều ... Số vàng này không làm phiền hiền tế chuyển đi chuyển lại cho phiền làm gì, đồ nhi Tiểu Kiều của ta, không cha không mẹ, được lão phu nuôi nấng thành người. Đứa bé này thiên tính thông tuệ, tính tình thiện lương, làm đại phụ Vân thị là xứng đôi vừa lứa, lễ thiên kim này, lão phu nhận rồi.”

“ Lão nô kia, mau đem rương tới phòng lão phu, chớ để người ngoài nhòm ngó.”

Lương Ông trố mắt nhìn hầu gia.

Vân Lang phất tay, Lương Ông khóa rương lại, hai phó dịch khiêng tới phòng Tô Tử Lương.

Chỉ nói xuông vài câu mà gả được khuê nữ, thoải mái bán luôn đồ đệ, lại còn thu hoạch thêm ngàn vàng, tâm tình Tô Tử Lương rất tốt. Chắp tay sau lưng nhìn vàng của mình đi xa, hình như nhớ ra cái gì, lại lấy trong ống tay áo một tấm lụa vàng đưa Vân Lang:” Đây là khế ước năm xưa lão phu cha mẹ nuôi của Tiểu Kiều, hiền tế thu lấy.”

Vân Lang nhận khế ước, không thèm xem mà ném luôn vào lò hương, lụa trắng đã ngả màu ố vàng bị hơi nóng làm nhăn nhúm lại tức thì, sau đó bùng cháy, biến thành tro tàn:” Tiểu Kiều có biết mình được mua về không?”

Tô Tử Lương lắc đầu:” Tất nhiên không biết, khi ấy lão phu phát hiện ra Tiểu Kiều liền biết nó không thể là con của hộ đó, thiên nga làm sao ấp ra trong ổ vịt. Nếu ta không mua lấy, với dung mạo Tiểu Kiều, tương lai không rõ gặp phải chuyện gì, ý tốt của lão phu lại để ngươi hưởng lợi.”

“ Hi vọng đại nhân hoàn toàn quên chuyện này đi, coi như chưa bao giờ xảy ra.” Giọng Vân Lang có chút đe dọa:

Tô Tử Lương vuốt râu cười khà khà:” Yên tâm, trong lòng lão phu, Tiểu Kiều không khác gì khuê nữ.”

Dưới ánh mắt giết người của Vân Lang, Lương Ông quỳ sụp xuống, rối rít nói:” Lão nô không dám.”

Tô Tử Lương nhìn phản ứng của Vân Lang nhếch môi cười, lại như hóa phép lấy từ trong ống tay áo một cái yếm trẻ con, yếm này tuy cũ, màu sắc tơ tằm đã mơ hồ, kiểu dáng thì vô cùng quý trọng.

“ Đây là thứ Tiểu Kiểu mặc khi nhỏ, bên trên thêu ngô phong, sư nương nó cho rằng nói không chừng có thể dựa vào thứ này tìm thấy cha mẹ ruột của Tiểu Kiều, cũng đưa ngươi luôn.”

Vân Lang lại nhận lấy đút ngay vào ống tay áo rồi trừng mắt với Lương Ông, Lương Ông ngoan ngoãn ngậm miệng không nói nửa lời.

Chuyện giống như Vân Lang nghĩ, quá trình có khác biệt lớn.

Dưới sự truy lùng không biết mệt mỏi của Lưu Triệt, cùng truy sát như chó săn của Đổng Trọng Thư, sơn môn ẩn thế sống không dễ dàng. Tuy người sơn môn đều chí hướng cao khiết, nhưng ăn uống là bản năng của con người, ẩn sĩ cũng đâu chịu được đói.

Nhiều khi ẩn cư là chuyện tốn kém, như Tư Mã Thiên ẩn cư ở Vân thị, kỳ thực chi phí rất là lớn, chưa nói chuyện ăn mặc thông thường, vẻn vẻn mực giấy không phải là người bình thường có thể cung ứng cho hắn.

Truyền Cơ Thành cũng vậy thôi, y sinh ở vùng hoang vu hẻo lánh à, cái ăn cũng thành vấn đề, nên khi nghe thấy trượng nhân sắp tới là Vân Lang chuẩn bị đầy đủ hết cả.

Đến khi thực sự tiếp xúc với Tô Tử Lương, nhận ra ẩn sĩ được gọi là cao nhân có lý cả.

Tô Tử Lương là lão tặc, mà lão tặc này tuyệt đối là cao nhân trong cao nhân, chỉ chuyển cách vòi tiền thôi đã khéo léo giải quyết được vấn đề vứt bỏ khuê nữ, đồ đệ.

Bằng vào bộ dạng ngốc nghếch của Tô Trĩ mà xét, hiện giờ nàng bị cha bán lần nữa cũng cam tâm tình nguyện.

Còn về phần Tống Kiều .... Bản thân nàng được người ta mua về, nuôi nấng mười mấy năm, truyền thụ học vấn, dùng giá cao bán cho nhân tuyển hài lòng đã là hành động không thể có lương tâm hơn nữa rồi.

Thế là trò chuyện chưa được bao lâu Vân Lang chẳng những không còn lý do gì trách móc lão trượng nhân, còn phải lau mồ hôi trán cảm tạ hành động trượng nghĩa của ông ta năm xưa.

Tô Trĩ vội vàng chạy vào, thân mật ông tay cha làm nũng:” Cha, cơm rượu đã chuẩn bị xong, con chuyên môn dặn trù nương làm mấy món sở trường nhất, người và sư huynh phải uống thêm vài chén.”

Sau đó quay sang Vân Lang:” Sư huynh tửu lượng tốt, hôm nay có thể uống nhiều một chút.”

Vân Lang cười thật rạng rỡ rồi rối rít gật đầu, bộ dạng nam nhân tốt, mặc cho Tô Trĩ định đoạt.

Đại Vương thấy mọi người đều đi về đại sảnh là biết đám người kia chuẩn bị ăn cơm rồi, vì thế cũng uể oải bò dậy theo sau, không ngờ bị Tô Trĩ sầm một cái đóng cửa ngay trước mõm.

Cào cửa mấy cái không ai mở, thấy mình không đói lắm, Đại Vương gầm mấy tiếng coi như chửi bới, sau đó quay đít bỏ đi, về bên núi băng nằm liếm láp.

Trượng mẫu bế Vân Triết cười tới không thấy mắt đâu, nắm tay Tống Kiều thì thầm suốt, có thể thấy hai người rất thân thiết.

Vân Âm cứ đảo mắt nhìn Dược bà bà suốt, muốn đổi chỗ ngỗ khác, nhưng mà không dám lên tiếng.

Hoắc Quang thì thấy hôm nay là ngày rất thú vị, trong nhà tới ba người mà mình phải gọi là "tổ" đều thú vị, phản ứng của sư phụ càng thú vị nên tỏ ra rất lễ phép: “ Tổ, đây là rượu nho năm ngoái sư phụ con ủ, thêm băng uống giải nhiệt rất tốt, người nếm thử xem, nếu không thích, trong nhà còn có loại thanh hơn.”

Tô Tử Lương nhìn Hoắc Quang một lượt, thấy thằng bé này không sợ người lớn, Vân Lang cũng không ngăn cản đệ tử nói chuyện, bảo:” Sau này nên tiếp xúc với Trần Côn nhiều chút, nó cũng là đại đệ tử của Tuyền Cơ Thành ta, các ngươi cổ vũ nhau, đừng để sư môn hổ thẹn.”

Hoắc Quang cười vui vẻ:” Không biết Trần Côn sư huynh nay ở đâu, Quang đang có rất nhiều nghi hoặc muốn thỉnh giáo.”

Sau khi Hoắc Quang biết toàn bộ người Tuyền Cơ Thành đã tới Trường An, nó cười hì hì ngậm miệng lại không nhiều lời nữa, ngoan ngoãn rót rượu cho mọi người.

Bình Luận (0)
Comment