Trong lời răn dạy của Tô Tử Lương, tửu yến kết thúc, Tô Trĩ rất hài lòng chuyện cha uống say khướt, ít nhất chứng tỏ cha rất vui.
Mọi người đi hết rồi, phòng khách lớn chỉ còn lại sư đồ Vân Lang, Vân Lang lấy đũng gõ bàn:” Hôm nay con ân cần quá nhỉ?”
Hoắc Quang rót trà cho sư phụ:” Không phải sư phụ muốn mua chuộc Tuyền Cơ Thành sao, đệ tử tất nhiên phải tận lực.”
“ Ai nói?”
“ Sư phụ đã đưa hai vị lão tổ một nghìn đĩnh vàng rồi, đệ tử cho rằng Tuyền Cơ Thành chính là của nhà ta.”
Vân Lang liếc xéo nó:” À, đó là tiền sính lễ của hai vị sư nương ngươi đấy.”
Hoắc Quang lắc đầu: “ Không phải, sư phụ và sư nương là hai bên tương thân tương ái, sao cần sinh lễ, đó là sự sỉ nhục với sự phụ sư nương. Đệ tử cho rằng, lão tổ nên lấy Tuyền Cơ Thành làm hồi môn mới phù hợp với thân phận địa vị của sư phụ bây giờ.”
Vân Lang ung dung cầm chén trà lên uống:” Con nghĩ thế thật à?”
Hoắc Quang nghiêm túc thẳng lưng lên:” Chuyện trong nhà hiện do con quản, chi ra một nghìn lượng vàng mà không lấy lại được cái gì, sổ sách sẽ vênh, tức là lỗ vốn. Cho dù là vô cớ chi ra cũng phải có thu thập bù khác vào, nhà ta muốn thành thế gia, thu lợi chỉ được tăng không giảm, hoặc bằng, thế mới trở nên cường đại. Nếu cứ thi thoảng có một hai nghìn lượng cho ra thì bao giờ mới thành thế gia được?”
Vân Lang không phản đối:” Chuyện này cần tính toán kỹ, không phải chỉ ý muốn một bên mà thành.”
“ Vâng, đệ tử đã hỏi Dược bà bà trước rồi, Tuyền Cơ Thành không trụ được ở Lộc Minh Sơn, lại lo bị đám Đổng Trọng Thư truy lùng mới tới Trường An, bọn họ đem toàn bộ hy vọng đặt lên người sư phụ. Sư phụ mà không thu nhận, bọn họ sẽ rơi vào tay bệ hạ và Đổng Trọng Thư, như thế đời đời làm quân y.”
“ Giờ chúng ta thu nhận Tuyền Cơ Thành sẽ là một sự giải thoát với lão tổ, một đám người chỉ biết nghiên cứu y học đâu hiểu bách nghiệp gian nan, như con hươu đối diện với Đại Vương chỉ còn đường bỏ chạy, không chạy được thành mồi cho người ta cắn xé. Chúng ta sáng tạo cho họ hoàn cảnh yên ổn hành y, bọn họ lệ thuộc vào chúng ta là hiển nhiên.”
Vân Lang ngay từ khi biết Tô Trĩ là người Tuyền Cơ Thành đã có ý đồ thông qua nàng mời nhân tài Tuyền Cơ Thành tới Vân thị, về sau bọn họ trốn mất chưa thực hiện được, giờ tất nhiên không có chuyện bỏ qua:” Nói có lý đấy, nhưng con cũng biết người sơn môn tâm cao khí ngạo, nếu chúng ta thu nhận họ, rất có thể làm cục diện lúng túng.”
Hoắc Quang ôm tay Vân Lang:” Để họ tự đề xuất ra là được rồi, một đám nhà quê ít tiếp xúc, làm sao kháng cự được nhà ta, để con đi Trường An đón họ tới, tránh đêm dài lắm mộng.”
Vân Lang cười:” Cũng được, sư nương con luôn than y quán không đủ nhân thủ, giờ không lo nữa rồi.”
“ Hì hì, sư phụ có ý này lâu rồi đúng không ạ.” Hoắc Quang lộ ra chút gian xảo:
Vân Lang bợp đầu tiểu tử thối, thấp giọng xuống:” Chớ lúc nào cũng khoe thông minh của mình, tiểu tử, dưới tình huống không làm tổn hại tự tôn của họ, để họ sát nhập vào Vân thị thì ta đồng ý. Con nhất định phải để bọn họ tự nguyện gia nhập, hơn nữa ta sẽ từ chối vài lần, họ vẫn một lòng gia nhập mới được, nếu không trong nhà không yên, nói gì tới tăng trưởng thực lực.”
“ Vâng, sư phụ đối phó với lão tổ, đồ nhi đối phó với người khác.”
Vân Lang sờ cái cằm lưa thưa râu:” Chuyện này phải xem sư nương con, ta ra mặt quá rõ ràng.”
Sư đồ phân công xong liền chia nhau ra làm việc, khi Vân Lang lên lầu thì Hoắc Quang cũng dẫn đám Lưu Nhị cưỡi ngựa chạy về phía Trường An.
Bên ngoài quá nóng bức, Đại Vương cứ ở lỳ trong phòng, vì trong phòng còn có băng, nếu không động đậy có thể sống qua được mùa hè.
Vân Âm một mình ngồi trước cửa sổ, hai tay chống khuôn mặt nhỏ tròn tròn nhìn Ly Sơn đằng xa tới xuất thần.
Vân Lang tới bên khuê nữ, cũng hai tay chống cằm ngồi đó, tiểu nữ hài nhiều tâm tư, lúc này không nên hỏi, nó sẽ tự nói ra.
“ Người tới là cha mẹ tiểu nương ạ?”
“ Ừ.”
“ Họ sẽ ở nhà ta không đi nữa ạ?”
“ Hẳn là thế.”
Vân Âm mở to mắt hỏi cha:” Vậy mẹ con thì sao?”
“ Cha mời rồi, mẹ con không chịu đến.”
“ Vì sao không chịu, ở tiểu lâu đó mở cửa sổ ra là thấy chỗ con ở rồi.”
Vân Lang xoa đầu khuê nữ:” Vì cha làm sai, nên mẹ con hiện không tiện vào nhà ở, nếu con nhớ mẹ có thể tới tìm bất kỳ lúc nào mà.”
“ Không đi, lần nào tới cũng khóc, phiền lắm, làm ướt áo con, cứ ôm con khóc, con không thở được.”
Vân Lang ôm khuê nữ vào lòng, cuộc sống là thế, không thể có câu trả lời cho mọi chuyện, chỉ có thể đợi thời gian cải biến thôi.
Ngoài ra Vân Lang còn một mối lo nhất, thằng đồ đệ tiểu vương bát đản giờ đã xấu tới chảy mủ rồi, cứ thế này nó sẽ thành thứ họa hại tiếng thối vạn năm trên lịch sử.
Chỉ mong thêm vài năm nữa, quay lại quỹ đạo bình thường.
Tuyền Cơ Thành Đại đệ tử Trần Côn là con mọt sách, là trên ngốc trong mắt trừ y thuật ra không chứa được cái gì khác.
Theo Dược bà bà nói, y thuật của Trần Côn sớm vượt qua Tô Tử Lương, sở trường nhi khoa, ở chuyện tinh giản đơn thuốc đã đạt đến sự thần kỳ, tự mày mò ra sáu phương thuốc mới.
Loại người cổ hủ nghiêm túc ấy gặp phải Hoắc Quang ... Nghĩ tới đó là Vân Lang thở dài.
Vì giúp khuê nữ vui vẻ hơn, Vân Lang chơi với Vân Âm suốt cả buổi chiều, còn gọi cả Đại Vương vào chơi kéo bao búa, hai cha con chỉ cần nhìn mặt ngu ngơ của Đại Vương cười lăn cười bò. Đại Vương không hiểu sao mỗi lần nó giơ móng lên là hai người kia cười lăn ra đất, nó cảm giác bị coi thường, gầm một tiếng thể hiện mình không dễ bắt nạt, hai người kia càng cười dữ ...
Tới đêm khuya Tống Kiều mới bế Vân Triết về phòng ngủ, Vân Lang thu sách lại hỏi:” Tiểu Trĩ không về sao?”
Tống Kiều tháo kim sai trên đầu xuống:” Muội ấy hôm nay muốn ngủ với sư nương, đoán chừng rất nhiều chuyện để nói.”
“ Đại nhân có yêu cầu gì không?”
Tống Kiều ngần ngừ:” Thiếp thấy sư phụ có vẻ muốn phát triển ở Trường An.”
“ Không thể nào, một trăm sáu mươi mấy người vào thành, thế nào cũng có người tra xét nguồn gốc của họ. Một khi phát hiện họ toàn bộ tới từ sơn môn, quan phủ sẽ phát lệnh trưng dụng, bọn họ sẽ bị chia tách đưa vào trong quân.”
Tống Kiều hết sức lo lắng:” Cục diện tệ thế sao?”
“ Còn tệ hơn nàng nghĩ, tể tướng bây giờ là Công Tôn Hoằng, nhìn có vẻ đối lập với Đổng Trọng Thư, nhưng ở việc giúp nho thuật độc tôn, bọn họ nhất trí, không để Tuyền Cơ Thành mở sơn môn ở Trường An đâu.”