Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 699 - Q5 - Chương 018: Đồ Tốt Ai Cũng Muốn.

Q5 - Chương 018: Đồ tốt ai cũng muốn. Q5 - Chương 018: Đồ tốt ai cũng muốn.

Cái danh Vĩnh An hầu ở Trường An rất có tác dụng.

Tô Tử Lương vào Quan Trung bằng chiêu bài thân tộc của Vân Lang, đô úy phủ Hàm Cốc quan họ Tào, vì thế đọc đường bọn họ thậm chí có thể ở trong dịch trạm, không bị người quan phủ tra xét.

Bọn họ không dám vào thành Trường An, nên trấn Phan Dương nằm giữa Trường An và Dương Lăng là nơi ẩn thân tốt.

Trấn Phan Dương có đại hộ họ Dương, năm xưa Tuyền Cơ Thành có ơn với ông ta, Tô Tử Lương sau khi dẫn người tới trấn Phan Dương liền ở nhờ trong Dương thị, thường ngày đóng cửa không tiếp xúc với bên ngoài, rất cẩn thận.

Chuyện đó không có ích gì ở vùng kinh sư này, Vân Lang hôm sau nhận được một lá thư, nói với Tống Kiều:” Không giấu được nữa, Tú Y sứ giả biết rồi.”

“ Làm sao họ biết sư phụ thiếp làm việc luôn cẩn trọng.” Tống Kiều nhíu máy

Vân Lang cho thư vào lư hương đốt đi:” Dương thị tố cáo.”

Tống Kiều thất kinh:” Vậy thì phải làm sao?”

“ Không có gì to tát hết, Tiểu Quang đang ở đó rồi.” Vân Lang dùng đũa ngấy nát tro:

Tống Kiều đứng ngồi không yên, ngập ngừng :” Đứa bé đó tuy thông minh, dù sao vẫn còn quá nhỏ, phu quân, hay là, chàng …”

Vân Lang vuốt má lão bà mặt đầy lo lắng:” Chính nó nhỏ nên nó xử lý chuyện này mới là tốt nhất đấy, bất kể nó tỏ ra ngang ngược vô lý thế nào, người ta nể mặt Khứ Bệnh và ta đều cho đường lui. Nếu là ta ra mặt thì thành chuyện nghiêm trọng rồi. Huống hồ khi cần Lưu Cư sẽ giúp nó, đây không phải là chuyện Lưu Cư muốn giúp hay không, mà là Tiểu Quang cho giúp không.”

“ Hoàng trưởng tử sẽ không xen vào đấu tranh sơn môn đâu.”

“ Nàng không biết rồi, từ thời thái tử Lưu Doanh nhờ Thương Sơn Tứ Hạo phò tá mà lên ngôi báu, có hoàng tử nào là không khao khát chiêu mộ người sơn môn dưới quyền, coi đói là vinh diệu.”

Tống Kiều áp giọng xuống:” Kỳ thực nhà ta cũng có thể tranh đoạt một phen, dù không thể tranh được với bệ hạ, ít nhất cũng nên giữ tinh nhuệ Tuyền Cơ Thành lại.”

“ Mấy ngày qua thiếp nghĩ rồi, sư phụ sư nương không cách nào duy trì Tuyền Cơ Thành nữa, chàng không biết sư phụ mười năm trước, thanh cao cô ngạo như chim ưng, không cúi đầu với bất kỳ ai. Nếu là lúc đó thì dù phải chia rẽ với chàng cũng đã sai người bắt Tiểu Trĩ về, làm gì có chuyện tới Trường An tìm nữ tế ...”

Vân Lang nhíu mày:” Nói vậy thì tình hình ở Lộc Minh Sơn tệ lắm.”

“ Sư nương lén nói cho muội, nếu không phải ở Hàm Cốc quan lấy danh là thân tộc của chàng, mọi người chưa đi tới được Trường An đã chết đói rồi. Sư phụ không cho mọi người khám bệnh mưu sinh, hậu quả càng đáng sợ.”

Vân Lang vỗ tay Tống Kiều:” Vậy theo nàng phải làm sao, nếu ta tiếp nhận, nàng làm thành chủ, hay là Tiểu Trĩ?”

“ Chàng nghĩ Tiểu Trĩ mà làm được sao?” Tống Kiều lòng bất an:” Dù sao nói chuyện này giờ còn sớm, để mọi người tới được nhà ta bình yên rồi từ từ tính sau, Tiểu Quang không biết có làm được không đây.”

“ Quên nói với chàng, Trần Côn là tảng đá rất cứng, không ai làm huynh ấy khuất phục được ... năm xưa ... thôi không nói nữa …”

“ Xì.” Vân Lang cười nhạt, chẳng qua chỉ là tình địch ngày xưa thôi, chẳng là gì:

“ Xì.” Hoắc Quang cũng cười nhạt:

Chủ nhân Dương thị bán đứng Tuyền Cơ Thành đã bị gia tướng Vân gia trói lại treo lên xà nhà, không dám cầu xin, chỉ dám phát ra tiếng bi thương, ý đồ nói với tiểu thiếu niên đáng sợ kia là ông ta thân bất do kỷ.

Trần Côn mặt tím tái ngồi ngay ngắn trên thảm, sau là cả đám đông có cả nam nữ già trẻ, đầy tâm sự nhìn tiểu thiếu niên ăn mặc xa hoa.

“ Trần sư huynh chỉ cần nói một tiếng, tiểu đệ lập tức chém đầu Dương Bính.”

Trần Côn tuổi chừng hai lăm hai sáu, dáng người thanh thành, một thân áo vải cũ khí, tóc tai gọn gàng, khí chất vài phần xuất trần, giọng đều đều:” Vân thị hành sự bá đạo như vậy sao?”

Hoắc Quang cười chắp tay:” Đâu có bá đạo, thế này đã là ôn hòa nhất rồi, bán đứng cố hữu chết chưa hết tội.”

“ Hơi chút giết người là hành vi cầm thú, ngươi không sợ quan lại ngoài Dương thị bắt ngươi hỏi tội sao?”

Hoắc Quang lắc đầu:” Tuyền Cơ Thành là sơn môn ôn hòa nhất mà ta từng thấy, các vị sư huynh sư tỷ hành cước thiên hạ, dùng y thuật cứu chữa vạn dân, ai ai cũng kính ngưỡng. Trong nhà có hai vị sư nương đối đãi với Quang như người nhà, thường hận không có gì báo đáp.”

“ Tên cẩu tặc này không ngờ ném đá xuống giếng, muốn hại Tuyền Cơ Thành ta, làm sao dung thứ, các vị sư huynh sư tỷ mang lòng nhân từ, đối đãi khoan dung với người khác. Song phải để thế nhân hiểu, lấy đức báo oán là không được, mới khiến oán hận thiên hạ cân bằng. Còn về phần quan lại bên ngoài, hừ, bọn họ không trách Vân thị được.”

Một nam tử sau lưng Trần Côn đứng dậy, nghiến răng nói:” Năm xưa Dương thị sa sút, gia chủ bệnh sắp chết, Tuyền Cơ Thành ta khám bệnh kê thuốc, nào có lấy một đồng, trước khi đi, sư phụ còn tặng tiền. Nay Tuyền Cơ Thành sa sút, không cần cẩu tặc báo đáp, chỉ muốn mượn nơi tạm lánh vài ngày, ai ngờ ...”

Hoắc Quang thấy nam tử này nói đau lòng như thế, xua tay:” Ai nói Tuyền Cơ Tành sa sút, chỉ cần tới y quán của Vân thị ta ở Thượng Lâm Uyển, khi đó người bệnh toàn Trường An nghe danh Tuyền Cơ Thành, sẽ ùn ùn mà tới.”

Nam tử đó hoan hỉ lắm, nắm lấy tay một nữ tử mang thai:” A Nhu, chúng ta tới Vân thị thôi, bây giờ nàng thân thể nặng nề, không chịu nổi cái khổ đi đường nữa.”

Trần Côn quát:” Lương Tán, ngươi muốn làm gì? Không có thủ lệnh của ân sư, sao có thể tùy tiện rời đi.”

Hoắc Quang vỗ trán liên hồi:” Ái dà, tại ta đi vội vàng, quên xin lệnh lão tổ, chỉ là lão tổ gặp sư nương nhà ta, tâm tình vui vẻ nên uống quá chén, hay là mọi người cùng tới Vân thị, để nghe xem lão tổ an bài ra sao?”

“ Đây không phải nơi đàm thoại, chúng ta đi thôi, Lưu Nhị mở đường, kẻ nào cản trở, đánh!”

Lưu Nhị "vâng" một tiếng, dẫn mấy chục gia tướng đi mở cửa.

Trần Côn nhìn gia tướng Vân thị hùng hăng như dã thú đánh đã một đám sai dịch, lại nhìn Nhị sư đệ Lương Tán mặt đầy trông đợi, người khác lo âu đứng ngồi không yên:” Các ngươi đi đi, một mình ta ở lại đây là đủ, nếu không Vân thị không cách nào ăn nói với quan phủ.”

Lương Tán không thừa lời, lập tức dẫn một đám phụ nhân trẻ nhỏ đi, ai bài lên xe ngựa đã chuẩn bị trước, rồi nói với Hoắc Quang:” Nhờ cậy Hoắc sư đệ cả đó, đại sư huynh không đi, bọn ta không đi được.”

Không chỉ Lương Tán, toàn bộ nam đinh Tuyền Cơ Thanh đều ngồi quanh Trần Côn, xem chừng không ai định đi hết.

….. ……..

Trong lúc đó Tô Tử Lương tựa hồ đã quên mất ông ta còn có một trăm sáu mấy môn nhân chưa có nơi đặt chân, tỏ ra cực kỳ hứng thú với kiến trúc trắng đen hết sức độc đáo của Vân thị.

Nhất là ở giữa điền trang nơi kênh uống một vòng quanh, ở chính giữa có mấy chục căn nhà, một mặt là đồi thấp rừng cây, bốn bề ruộng bao la, giữa nhân thế mà như tách biệt khỏi nhân thế, khiến ông tay say mê, cả ngày được Lương Ông tháp tùng, đi bộ ngắm nhìn không biết chán.

Tô Trĩ bám lấy mẹ, học giọng trẻ con nũng nịu làm người ta buồn nôn, nhưng mà trượng mẫu rất hưởng thụ, thi thoảng vuốt ve má khuê nữ, nói tiếng địa phương mà Vân Lang nghe không hiểu.

Nhìn Tô Trĩ vùi đầu vào lòng mẹ như muốn bú sữa, Vân Lang và Tống Kiều lui ra, không phá hỏng thời gian hạnh phúc của nàng.

“ Vừa rồi trượng mẫu vô tình nhắc tới một người tên Tô Hoán, hình như đó là tiểu cữu tử của ta à, hắn đang ở trấn Phan Dương?”

Tống Kiều nghe tới cái tên này thì bĩu môi:” Sư phụ sư nương coi Tô Hoán hơn mạng mình, sao chịu để hắn mạo hiểm.”

“ Cũng có nghĩa là lão đại nhân không định truyền Tuyền Cơ Thành cho Tô Hoán?”

“ Thiếp không nghĩ thế đâu, có truyền thì hắn cũng không có bản lĩnh chưởng quản, trước kia sư phụ định đợi trăm tuổi sẽ giao cho Trần Côn. Bây giờ sư môn hoàn cảnh gian nan, đại sư huynh tuy là y giả cao minh, nhưng không phải thủ lĩnh tốt.”

Vân Lang vỗ tay:” Hiểu rồi, chỉ cần chúng ta an bài tốt Tô Hoán, khiến Trần Côn cúi đầu, hai vị đại nhân sẽ không để ý Tuyền Cơ Thành nhập vào Vân thị chứ gì? Nàng hỏi đại nhân xem, rốt cuộc an bài thế nào mới là an bài tốt, xin cho yêu cầu rõ ràng, chúng ta còn tiện thi hành.”

Tống Kiều thở dài:” Trong thành trên dưới đều lấy thanh bần làm vinh, chỉ có đứa tiểu sư đệ này ... Ài, năm xưa ở sư môn, có thể nói sư phụ sư nương dùng toàn lực sư môn để nuôi dưỡng một mình hắn, cả Tiểu Trĩ cũng không bì được. Chiều chuộng quen bao năm hẳn thành hoàn khố rồi ... chỉ sợ sẽ gây phiền toái cho chàng.”

“ Hoàn khố?” Vân Lang thấy nàng mặt ủ mày chau thì bật cười chỉ biệt viện Tào thị:” Toàn thiên hạ này có tên hoàn khố nào hơn A Tương không? Chỉ cần Tô Hoán gặp A Tương, thế nào cũng cúi đầu thần phục, ha ha ha, huống hồ với khả năng của nhà ta nuôi vài tên hoàn khố cũng không khó.”

Tống Kiều nói cho cùng là ngả về phía trượng phu:” Sư phụ sư nương nhắm chắc chàng nghe lời.”

“ Ta là nữ tế, làm thế cũng là nên mà.”

“ Vậy chỉ còn đại sư huynh, Tiểu Quang làm việc thế nào rồi?”

“ Sai dịch đã tìm tới vây đại môn Dương thị, Tiểu Quang còn khiến sự kiện trở nên nghiêm trọng, không cho Trần Côn thời gian cân nhắc, một phía uy hiếp một phía dụ dỗ, Trần Côn hẳn là khó từ chối lời mời tới Vân thị ở.”

“ Thiếp lo bệ hạ và Đổng Trọng Thư đã biết người Tuyền Cơ Thành tới, họ không bỏ qua đâu.”

Vân Lang đấm hai tay vào nhau:” Ừm, nên thời gian cho Tiểu Quang cũng không nhiều, nay Tuyền Cơ Thành lấy tiếng thân tộc của ta, về tình về lý bọn họ không thể ra tay ngay, song Tiểu Quang mà thất bại. Văn thư trưng dụng của bệ hạ sẽ xuống ngay tức khắc ...”

Bình Luận (0)
Comment