Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 700 - Q5 - Chương 019: Dị Loại Phải Trừ, Nho Gia Độc Đại.

Q5 - Chương 019: Dị loại phải trừ, Nho gia độc đại. Q5 - Chương 019: Dị loại phải trừ, Nho gia độc đại.

Gia quyến đưa đi hết rồi, đám người Trần Côn, Lương Tán trấn định hơn nhiều, ngồi im lìm trên thảm cả đêm, Hoắc Khứ Bệnh cũng ngồi cùng.

Khi mặt trời chiếu vào đại sảnh, Hoắc Quang lờ mờ thức dậy, sư phụ nói, ở tuổi của nó phải đảm bảo giấc ngủ, nếu không sẽ lùn như Liên Tiệp, vì thế dù ở hoàn cảnh nào, Hoắc Quang cũng không bỏ qua giấc ngủ.

Đám Trần Côn thì không ai chợp mắt, bọn họ thương thảo suốt cả đêm mà không có đáp án thích hợp.

Trần Côn cho rằng, đã nhập thế thì phải tiếp nhận quản hạt của đế vương nhân gian, cùng là khám chữa bệnh cho người, hắn không ngại làm quân y.

Lương Tán thì không muốn thê ly tử tán, vào quân đội rồi cả đời khó thoát thân, nếu Trần Côn muốn dẫn bọn họ nhập quân, hắn thà rời bỏ sơn môn, cùng thê tử lưu lãng tứ phương.

Lại có người phản bác Lương Tán, nói Tuyền Cơ Thành nhập thế thì phải có công tích, như thế giữ được đại nghiệp thiên thu, hi sinh một hai đời để sơn môn trường tồn là xứng đáng.

Nhìn người nào người nấy bộ dạng tiều tụy, Hoắc Quang thấy thương hại, mỗi người đều vác tấm biển "Tuyền Cơ Thành" trên lưng để sống, làm sao không khổ cực.

Càng để ý tới truyền thừa, cái gọi là truyền thừa biến mất càng nhanh. Sư phụ nói, làm sao để một giọt nước vĩnh viễn không khô cạn? Đó là cho nó vào biển lớn.

Học vấn Khoa kỹ Tây Bắc chưa bao giờ sợ bị người khác biết, chỉ sợ người ta không học.

Sứ mệnh thực sự của xưởng in Vân thị chính là đem toàn bộ học vấn Khoa kỹ Tây Bắc phát tán toàn thế giới, tương lai chỉ cần có một người đọc sách của Khoa kỹ Tây Bắc, nghiên cứu học vấn của Khoa kỹ Tây Bắc, nó sẽ vĩnh viễn trường tồn, không ai ngăn được.

Học vấn là phải cởi mở, như thế nó mới ngày một phát triển bay cao, trước khi học đã thiết lập tầng tầng trở ngại thì đó là bóp chết học vấn nhà mình, ngu xuẩn hết sức.

Học vấn Tuyền Cơ Thành chắc chắn là thứ hữu dụng tạo phúc thế nhân, Hoắc Quang thấy mình cần có trách nhiệm để nó phát dương quang đại, vạn vạn không để học vấn thối rữa trong tay đám người này.

Rầm!

Đại môn bị người ta húc tung ra, một đầu mục sai dịch mũ cắm lông gà dẫn người đi vào, nhìn Dương Bình run lẩy bẩy ở góc tường, sau đó đi tới trước mặt Hoắc Quang, tươi cười chắp tay:” Tiểu lang quân kiên trì đưa những người này đi sao?”

Hoắc Quang đường hoàng đáp:” Họ là thân tộc Vân thị, vì sao không đưa đi được?”

“ Trung quân phủ đã có khoái mã tới rồi, lưu dân tất nhiên phải biên vào quân nô lệ, cùng thương cổ, chuế tế, đào nô, cường đạo biên luyện thành quân.”

Trần Côn chắp tay với đầu mục sai dịch:” Nơi này là y giả cao mình, làm sao lại xếp cùng hàng với nô lệ, đạo tặc chuế tế?”

Hoắc Quang thở dài:” Trần sư huynh chưa biết rồi, y giả thực ra bị liệt vào tiện nghiệp đấy, vu y không tách rời mà.”

Lương Tán phẫn nộ:” Người Tuyền Cơ Thành là y giả chân chính, tuy không thể làm người chết sống lại, cũng có thể khiến cứu mạng người từ nguy nan, đi đâu cũng được mọi người ủng hộ, không thể đánh đồng với bọn lừa đảo bói toán.”

Đầu mục sai dịch cười nhạt:” Những lời này chư vị đi nói với đô úy Trung quân phủ, xem họ có nghe không?”

Trần Côn đứng dậy chắp tay với Hoắc Quang:” Được, ta sẽ ở lại giải thích cho người Trung quân phủ, còn những sư đệ của ta, phiền Hoắc sư đệ đưa tới chỗ ân sư ta, để ân sư ta định đoạt.”

Hoắc Quang gãi đầu, nếu để Trần Côn tới Trung quân phủ thì làm sao ra được, sư phụ nó muốn đòi người cũng không thể:” Trần sư huynh không cần làm thế, chúng ta đi cùng nhau là được, Trung quân phủ đâu có gan tới Vân thị lấy người.”

Trần Côn nghiêm mặt:” Ngươi là Đại đệ tử Khoa kỹ Tây Bắc, mỗ là Đại đệ tử Tuyền Cơ Thành, sơn môn tuy nói thân như một nhà, song khác biệt môn phái cần chú ý.”

“ Tất nhiên rồi, thế nên Vân thị có xây một tòa y quán lớn vô cùng ở Phú Quý huyện, nơi đó bệnh nhân đông nghìn nghịt, người nghe sai bảo nhiều như mây, hoàn toàn do hai vị sư nương làm chủ, sư phụ ta không can thiệp. Trần sư huynh là đại gia y đạo, chẳng lẽ không muốn thấy y quán đó?”

Trần Côn nghe nhắc tới Tống Kiều, Tô Trĩ, mặt thoáng chút bi thương, nhanh chóng thu thập tâm tình:” Nếu đã thế chúng ta tới y quán Phú Quý huyện, còn bảo tới Vân thị, đợi thành chủ lên tiếng đã.”

Một gia tướng Vân thị chạy vào nói nhỏ:” Tiểu lang quân, phải đi nhanh thôi, người Trung quan phủ đã tới cổng thành, muộn một chút là không thoát.”

Lương Tán thất kinh vội giục Trần Côn rời đại sảnh.

Trần Côn tới bên cạnh Dương Bính thở dài:” Tuyền Cơ Thành và Dương thị từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, vĩnh viễn không qua lại.”

Nói rồi vùng dao cắt một đoạn tay áo, xé ra ném lên người Dương Bính bỏ đi.

Người Tuyền Cơ Thành nối nhau đi, Hoắc Quang ở lại nhìn Dương Bính:” Đã biết đây là thân tộc Vân thị ta, không bẩm Vân thị mà đi báo Tú Y sứ giả, không biết sống chết.”

Lưu Nhị nhắc:” Tiểu lang quân đi thôi, Dương thị ngày sau tính sổ cũng được, chúng chạy không thoát.”

Hoắc Quang gật đầu:” Ta không muốn nhìn thấy kẻ này nữa.”

Dương Bính mặt trắng bệch:” Trời ơi, đâu mới là nơi cho tiểu dân sống được đây.”

Thời tiết nóng bức, quần thần theo hoàng đế rời Trường An tới Chương Đài cung tránh nắng, nơi này tuy cách có trăm dặm đường, khí hậu khác như trời với đất.

Chương Đài cung dương liễu mơn man, gió mát hiu hiu, cây quả đưa hương, vén rèm lên một cái, gió bốn phía lồng lộc thổi tới.

Buổi yến giảng thường lệ vào ngày mùng một đang tiến hành, giọng già nua mang chút khàn của Công Tôn Hoằng vang lên giữ đại điện:” Trời sinh ra thần vật, thánh nhân áp dụng theo; trời đất biến hóa thánh nhân bắt chước; trời bày ra hình tượng hiện ra sự tốt xấu, thánh nhân phỏng theo ý tượng. Đồ hiện ra ở sông Hoàng Hà. Thư hiện ra ở sông Lạc, thánh nhân áp dụng theo. Từ đó thiên địa phân âm dương, nhân gian có trật tự, người có tài vươn lên trên người khác, sưng lân khác với lông vũ."

“ Khi xưa Hoa Hạ ta và đông di, nam man, tây nhung, bắc địch đều cùng loại, lấy chăn dê, nuôi chó, nuôi lợn kiếm sống. Rồi thánh nhân thao diễn Hà Đồ Lạc Thư, từ không sinh có, lấy thái cực lưỡng nghi mới có tam tài rồi bát quái, bát quái chứa hết ảo diệu thiên địa vận hành, Hoa Hạ thoát khỏi man tộc, tự thành một nhà.”

“ Khổng Khâu giữ nhân, Mạnh Tử giữ nghĩa, Tuân Tử giữ lễ, thế nhưng ba người này giữ thành đều thất thủ, liền có loại Hàn Phi tay cầm gậy lớn lấy pháp mà giữ thành. Ác nhân được lợi, Triệu Cao chỉ hươu nói ngựa làm thành của Hàn phi tan thành mây khói. Tới đây kẻ dũng hoành hành, kẻ trí nổi sóng, thiên hạ đại loạn, lễ nhạc suy đồi!”

“ Thái tổ Cao hoàng đế chém rắn trắng, cầm kiếm ba xích, diệt hết tặc tử thiên hạ, định bốn biển. Loạn thế xảy ra sao mà dễ dàng thế, muốn thu loạn thành thái bình lại gian nan làm sao, chúng ta nơm nớp lo âu giữ thành hòa bình, không dám có chút lơi lỏng nào, lão phu cho rằng, kẻ nào mê hoặc loạn pháp, nên giết đi ...”

Công Tôn Hoằng râu trắng tóc bạc, đứng trước bình phong Chương Đài cung, giọng khảng khái kích động, hận không thể dùng kiếm ba xích quét sạch yêu nhân thiên hạ.

Ông ta không chấp nhận triều đường có những tư tưởng kỳ quái dị dạng hoành hành, nhiễu loạn đại kế muôn đời của Nho gia.

Bình Luận (0)
Comment