Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 701 - Q5 - Chương 020: Lưu Triệt Giăng Lưới.

Q5 - Chương 020: Lưu Triệt giăng lưới. Q5 - Chương 020: Lưu Triệt giăng lưới.

Lưu Triệt cầm chén rượu không uống, tiếp tục nghe Công Tôn Hoằng yến giảng, không tệ, lão già nhẫn nại tới giờ mới nói ra đã là kiên nhẫn lắm rồi.

Một giọng nói uể oải sau cột truyền tới:” Năm xưa Trang Tử nói, thánh nhân bất tử, đại đạo bất tuyệt, thánh nhân trong câu nói đó là Nho gia ngài sao? Lão Tử nói, khí trí tuyệt thánh, cảm vi kỳ giả cũng là Nho gia ngài sao? Thế hóa ra tể tướng định tự tận à?”

Công Tôn Hoằng lạnh lùng nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một trung niên béo tốt vất vả từ sau cột đi ra, tay cầm chén rượu, rẽ râu uống, tới bên Công Tôn Hoằng mới ném chén rượu đi:” Chớ trừng mắt nhìn ta, chớ trừng mắt nhìn ta, dưới uy của Công Tôn tể tướng ngài, người dám nói chỉ còn có Cấp Ảm ta thôi. Nho gia ngài muốn thành đại đạo, Nho gia ngài muốn nhất ngôn cửu đỉnh. Đó là chuyện tốt, ngài cứ làm đi, nhưng ngài muốn đào lại tới thời nào thế? Ví như Nho gia ngài muốn tôn sùng Nghêu Thuấn cai trị sao? Khi đó thiên hạ có trăm vạn dân, đất đai có nghìn dặm rộng, sao so được với vạn dặm giang sơn của Đại Hán Ta.”

“ Dùng cái thứ cũ để cai trị cái thứ mới, lời ngu xuẩn ấy mà cũng nói ra được. Khổng nói thành nhân, Mạnh nói thủ nghĩa, Tuân Tử giữ lễ, Hàn phi mưu pháp, bốn vị này đều thành người mất nước, chứng tỏ nhân nghĩa lễ pháp đã không thể thủ thành. Vậy ai cho ngài cái dũng khí đó, Nho gia vẻn vẹn dựa vào thuật thiên nhân hợp nhất, muốn tạo ra thành vạn dặm bao quát thiên hạ?”

“ Binh pháp có nói, thiên hạ không có thành nào không phá được, chẳng lẽ ngài muốn bẻ cong lời lão tổ Đạo gia ta, giết hết trí giả thiên hạ, độc tôn Nho thuật của ngài sao?”

“ Chỉ vì cái lòng riêng, lấy thuật quyền mưu mà bịt miệng mọi người, chỉ cho Nho gia các ngươi phun rắm mà không cho người khác nói lời hay, diệu thay, diệu thay.”

Công Tôn Hoằng tiến tới một bước:” Không sợ ta thỉnh thiên tử kiếm giết ngươi sao?”

Cấp Ám hướng về Lưu Triệt chắp tay:” Từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay, chưa bao giờ nghe nói bệ hạ vì lời nói mà giết người, Công Tôn Hoằng, ngươi muốn đẩy bệ hạ vào đường nào?”

Lưu Triệt phất tay:” Khi yến giảng mọi người có thể thoải mái lên tiếng, đạo lý biện chưa rõ thì phải nói tới gốc rễ mới biết nở ra hoa gì, kết được quả gì. Vừa rồi chẳng phải đang nói chuyện Tuyền Cơ Thành à, vì sao kéo đi xa như thế? Nói tiếp đi, trẫm rất tò mò về cái sơn môn vừa xuất thế này.”

Một vị bác sĩ từ góc đi ra, dụng giọng rất vang nói:” Tuyền Cơ Thành bắt nguồn từ nước Yên thời Thất Hùng. Thái tử Đan cùng Kinh Kha lập kế ám sát Tần hoàng, kế không thành, Tần tướng Vương Tiễn đại phá Yến đô Kế Thành, thái tử Yên Đan và Yến vương Hỉ chạy tới Liêu Đông. Tần tướng Lý Tín dẫn đại quân truy kích, Yến vương Hỉ giết thái tử Đan, đem đầu cầu hòa với quân Tần.”

“ Sau khi thái tử Đan qua đời, thần tử của nước Yên bỏ đi, từ đó không dính tới triều chính nữa, lần lượt mai danh ẩn tính, lấy y làm nghiệp. Nhân tài Tuyền Cơ Thành lớp lớp xuất hiện, lấy y thuật dương danh thiên hạ, sau đó Tần mạt loạn thế, Tuyền Cơ Thành quy ẩn đất Tề, mơ hồ đã thành vương của y giả.”

“ Thần nghĩ việc này chỉ có lợi, không hại.”

Một vị đại phu của Trung quân phủ bước ra nói ngay:” Hơn bốn năm trước Tuyền Cơ Thành nữ đệ tử Tô Trĩ tự ý hạ sơn, quen với tư mã Vân Lang từ đất Ngọa Hổ về, từ đó biên nhập vào quân làm y. Một năm sau Tuyền Cơ Thành phái trưởng lão Dược bà, nữ đệ tử Tống Kiều xuống núi tìm kiếm, sau Vân tư mã cưới làm thê. Tuyền Cơ Thành từ đó mất tích.”

“ Hai năm sau Vân tư mã từ Thụ Hàng thành về, nạp Tô Trĩ làm thiếp, Vân thị xây dựng ở Phú Quý huyện một y quán cực kỳ lớn, rồi Tô Trĩ vì hóa giải bệnh nan y trang ung mà dương danh thiên hạ.”

“ Hai ngày trước phú hộ Dương thị trấn Phan Dương tố cáo, có kẻ sơn dã tụ tập trong nhà, sợ làm chuyện bất pháp. Sai dịch trong trấn bao vây, chưa bắt được thì đại đệ tử Hoắc Quang của Vĩnh An hầu xuất hiện, hẳn giờ này đã nghênh đón về Vân thị trang viên ...”

Lưu Triệt nghe xong chép miệng:” Chỉ cần là đồ tốt, Vĩnh An hầu không chịu đi sau người khác.”

Công Tôn Hoằng vểnh râu giận dữ:” Sao có thể để y tự tiện tiếp nạp người sơn môn, bệ hạ, thần cho rằng phải lệnh Vân Lang giao người Tuyền Cơ thành ra.”

Chưa đợi hoàng đế lên tiếng, Tào Tương ngồi dựa cột đã ngọt nhạt nói:” Tể tướng nói phải lắm, nghe nói lão thê ngài am hiểu vu cổ, chắc là người sơn môn, vạn vạn lần không được giữ, giao Tào mỗ phân biệt được chăng?”

“ Tào hầu, lão phu nhân có tuổi rồi.”

Có người tốt bụng nhắc nhở, hàm ý thâm hiểm, thế là cả Lưu Triệt cũng phải khó khăn lắm mới nhịn được cười.

Công Tôn Hoằng trầm giọng:” Bình Dương hầu không thấy lời ấy quá đáng sao?”

Tào Tương đứng lên rống:” Ngươi muốn huynh đệ ta giao lão bà tiểu thiếp sắc nước hương trời cho cho lão sắc quỷ ngươi, lão tử chỉ muốn xem xem lão bà xấu xí của ngươi xấu tới mức độ nào, có gì mà quá đáng?”

Công Tôn Hoằng cố nén lửa giận xuống:” Lão phu không cãi nhau với nhãi ranh, đợi khi gặp Trưởng công chúa, để xem công chúa nói gì?”

Lưu Triệt cười lớn:” Công Tôn khanh bỏ đi, Trưởng công chúa chỉ có thể nói quá đáng hơn thôi.”

Công Tôn Hoằng run rẩy chắp tay:” Bệ hạ, chuyện này không thể dung dưỡng.”

Cấp Ảm nói át đi:” Bệ hạ, thần từng nghe Vĩnh An hầu khoe khoang, muốn làm y quán quy mô chưa từng có, tụ tập danh y thiên hạ, mấy chục năm nghiên cứu, nói không chừng có thể hồi sinh người chết. Bệ hạ y giả ngoài trị bệnh cứu người, chẳng lẽ còn tụ tập làm phản được hay sao?”

“ Vậy đại phu ngài đảm bảo cho họ?”

Lưu Triệt cầm chén rượu nhỏ nhấp một ngụm, nhìn đám quân thần tranh luận tưng bừng lời nói mỗi lúc một quá đà cũng không có ý can thiệp, không rõ có mưu đồ gì …

Khi ở Chương Đài cung còn tranh luận chưa ra kết quả thì Trần Côn đã tới trước y quán, lầu các ở nơi này cao tới mức phải ngẩng đầu hết cỡ mới nhìn thấy toàn bộ, chỉ tòa lầu các bốn tầng không sao tin nổi:” Đây là y quán của Tống sư muội ta sao?”

Hoắc Quang gật đầu:” Trần sư huynh, đây mới chỉ là tiền lâu, phía sau có bốn viện tử, không chỉ thế còn hai dược phòng, một nhà xác, một hỏa lò. Từ đỡ đẻ phụ nhân tới người mắc bệnh dịch, không gì không chữa.”

Lương Tán nhìn nơi xa hoa như vậy bất giác sinh tự ti:” Bọn ta có thể vào nhìn không?”

Hoắc Quang cười:” Hiện là lúc người bệnh đông, chư vị sư huynh đã mệt mỏi lắm rồi, ta chuyên môn sai người chuẩn bị một viện tử, mọi người tới đó ở trước, rửa ráy xong rồi đi xem cũng chưa muộn.”

Trần Côn gật đầu:” Cũng được, nghe Dược bà bà kể, vào y quán này phải tắm rửa tịnh thân, các sư đệ, chúng ta không thể làm loạn quy củ của người ta.”

Nhìn đoàn người Trần Côn được phó phụ dẫn vào hậu trạch, Hoắc Quang thở phào, chỉ cần những người này đi vào, không sợ họ đi ra.

Y giả là tiện nghiệp, đó là nỗi đau của mọi y giả, chỉ có ở tòa hoàng gia y quán này hành y, bọn họ mới được tôn sùng. Chỉ có ơ nơi này mới có thể yên tâm chữa bệnh, không lo chữa bệnh chết quý nhân bị người ta lôi đi chặt đầu.

Bình Luận (0)
Comment