Tô Tử Lương đứng trên cánh đồng Vân thị, nhìn hoa màu sắp thu hoạch mà cảm khái muôn phần, nơi này giàu có sung túc vượt xa mọi dự liệu của ông ta.
Bất kỳ một tập thể nào cũng không thể thiếu tiền bạc duy trì, nhất là dược liệu càng là thứ tốn kém, y giả không có thuốc thì làm được gì?
Dựa vào bản thân y giả tự hái thuốc, chế thuốc thì đúng là nực cười, sức một người không thể tìm được vô vàn loại dược liệu, tìm được cũng đâu còn thời gian làm việc khác, chưa kể họ phải ăn phải mặc.
“ Đây là cái gốc của Vân gia phải không?” Tô Tử Lương chỉ đồng ruộng hỏi:
Lương Ông cười:” Lương thực để trong nhà ăn, không đem bán, Vân thị sở dĩ giàu có là vì nhiều công xưởng.”
“ Công xưởng?”
“ Vâng, trong nhà có xưởng ươm tơ, dệt lụa, nhuộm vải, đóng thuyền, làm xe, đồ sắt ... Nhưng hai năm qua kiếm tiền nhất là xưởng làm giấy, in sách. Lại thêm nhà nuôi nhiều gà vịt, nên trông có vẻ giàu có hơn người khác.”
Tô Tử Lương gật gù, nhìn ngắm thêm một lúc liền về đại trạch.
Vân Lang đã rời xuống hậu trạch, ở tiền viện chỉ còn Tô Tử Lương và mẹ con Tô Trĩ, Tô Trĩ thấy cha về ân cần rót trà, cởi áo. Tô Tử Lương chỉ mặc một cái áo đơn mỏng nhẹ thoải mái của Vân thị, dựa vào cái ghế tựa thoải mái thở dài một tiếng.
“ Tới nhà con rồi, cha còn thở dài cái gì?”
Tô Tử Lương nhìn khuê nữ:” Tuyền Cơ Thành này khó duy trì được nữa, cha lần này tới Vân thị kỳ thực là cùng đường mới đi nương nhờ nữ tế.”
Tô Trĩ vỗ tay reo lên:” Hay quá, cha mẹ ở lại đây để con hiếu kính, sống cho thoải mái.”
“ Cha tất nhiên có thể thoải mái, nhưng con thấy Tuyền Cơ Thành phải làm sao?”
“ Đơn giản thôi, y quán của con đang cần người như khát nước, các sư huynh, sư tỷ tới y quán giúp con là được.”
Tô Tử Lương lắc đầu:” Vậy thì đạo thống của Tuyền Cơ Thành cũng đoạn tuyệt, cha đối diện liệt tổ liệt tông thế nào đây?”
“ Cha tận lực rồi mà.” Tô Trĩ hết sức vô tư nói:
Tô Tử Lương cười khổ nói với lão thê:” Nữ nhi hướng ngoại, cổ nhân chẳng lừa ta.”
Tô phu nhân do dự:” Hay giao cho Tiểu Trĩ đi.”
Tô Tử Lương chỉ khuê nữ hớn ha hớn hở:” Làm sao để chúng được lợi như thế?”
Tô Trĩ đứng dậy, hai mắt sáng ngời ngời:” Mẹ đã kể hết mọi chuyện cho con rồi, Tuyền Cơ Thành không sống được ở sơn dã nữa, dù có cố thì lòng người cũng tản mác, cha mẹ không bằng thừa cơ nghỉ ngơi, còn lại giao hết cho con.”
Tô Tử Lương chua chát:” Đúng là trống rách muôn người gõ mà.”
“ Cha, chẳng lẽ trơ mắt nhìn mọi người bị quan phủ bắt đi? Nếu như là loại y quan mà trước kia con từng làm thì còn được, nhưng lần này bọn họ không may mắn gặp được tướng quân như phu quân con đâu, cho nên chỉ có thể làm y công, khi đánh trận còn phải xung phong đi trước, may mắn sống được mới nói chuyện trị bệnh.”
“ Chiến trường thế nào cha mẹ chưa thấy đâu, nhưng con thấy rồi, xác người chất thành đống, nhìn thấy cảnh đó sẽ hiểu thế nào ra mạng người như cỏ rác. Quân Kỵ đô úy của phu quân con khổ luyện nhiều năm, đợt đầu lên chiến trường hơn nghìn người mà lành lặn trở về chưa đầy hai trăm, cha nghĩ sư huynh sư tỷ chưa từng cầm gươm đao có sống được mà về không?”
“ Y giả tồn tại nên lấy cứu người làm hàng đầu, con nghĩ nếu Tuyền Cơ Thành biến mất, không phải vì Vân thị thôn tính, mà là vì không cứu nổi người nữa rồi.”
“ Nói linh tinh.” Tô Tử Lương nổi giận:
Tô Trĩ hếch cằm lên:” Cha chữa được tràng ung không? Cha biết phòng dịch bệnh không? Cha biết cấu tạo bên trong cơ thể con người không? Cha có thể rạch bụng người chữa bệnh, sau đó dùng diệu thuật làm vết thương lành lại không?”
Tô Tử Lương mặt sa sầm:” Chỉ tình cờ chữa được một hai bệnh nhân tràng ung có gì mà kỳ lạ.”
“ Được vậy chúng ta dùng cách của Tuyền Cơ Thành quyết định ai đứng đầu.”
Tô Tử Lương cười nhạt:” Con muốn khiêu chiến à?”
Tô Trĩ ngạo nghễ đáp:” Năm xưa mọi người coi thường ý thuật của con, cho rằng con chỉ học được chút da lông bề ngoài mà kiêu cuồng tự đại. Giờ, đệ tử Tuyền Cơ Thành Tô Trĩ khiêu chiến trưởng bối tự cho mình là giỏi, chúng ta dùng y thuật so xem ai sẽ nắm giữ Tuyền Cơ Thành.”
Tô Tử Lương thấy khuê nữ cuồng vọng như thế tức tới xì khói:” Năm xưa y thuật con tệ nhất Tuyền Cơ Thành, không sai được, chỉ vì con là con ta, nên mọi người mới nhường nhịn mà sinh tự đại. Giờ cho dù y thuật của con tiến bộ, muốn khiêu chiến cha chưa được đâu.”
Tô Trĩ nghe thế chạy đi, Tô phu nhân cuống lên muốn khuyên trượng phu, nhưng sợ không nói, một lúc sau Tô Trĩ quay lại, mang theo cuốn bệnh án:” Trong này có tổng cộng năm mốt bệnh án, tức là có năm mốt bệnh nhân đang nằm y quán chữa bệnh, chúng ta mỗi người rút năm bệnh án, xem ai chữa được cho họ.”
Tô Tử Lương không ngờ khuê nữ còn quay lại thách thức như thế, đẩy bệnh án ra, kiêu ngạo nói:” Không bằng ngày mai chúng ta tới y quán, xem có bệnh nhân mới hay không, gom đủ mười người rồi tỷ thí.”
Tô Trĩ cười ngoặt ngoẽo:” Sao, cha không đủ tự tin, sợ khuê nữ giở trò à?”
Tô Tử Lương hừ mũi:” Từ nhỏ con đã không thành thực.”
Tô Trĩ hào sảng vỗ bàn:” Được, như cha muốn, con nhường cha chọn trước, còn lại để con.”
Tô Tử Lương cũng vỗ bàn:” Nếu con thua thì sao đây, đừng có tới khi đó lại bảo là khuê nữ ta, thua rồi thì khóc lóc chơi xấu, ở chuyện này, một khi quyết định rồi là không có đường hối hận đâu.”
Tô Trĩ dẫn cha mẹ về phòng mình, vì nàng ngủ rất hỗn, thế nên giường cực lớn, dưới gầm giường còn có hai cái rương lớn. Tô Trĩ lấy chìa khóa mở rương:” Nếu như con thua, toàn bộ vàng trong này hiếu kính cha, đủ cho cha mở mỗi sư huynh sư tỷ một cái y quán đấy.”
Phu phụ Tô Tử Lương nhìn vào rương mà cứng người, bọn họ cho rằng Vân Lang lấy ra nghìn lượng hoàng kim đã là gom góp hết gia sản mới được rồi, không ngờ ở dưới gầm giường của khuê nữ còn nhiều hơn.
Tô Tử Lương không tin khuê nữ có nhiều tiền như thế:” Đây là chủ ý của Vân Lang phải không?”
“ Đây là tiền riêng con tiết kiệm được, vốn định tặng cha, bây giờ con đổi ý rồi, muốn số tiền này, cha phải vượt qua con mới được. Tránh cha cho rằng, phu quân con nhăm nhe chiếm lợi của người.”
Tô Tử Lương giận lắm, rống lên:” Đồ bất hiếu!”
Khi Tô Trĩ đi tìm Vân Lang thì y đang bế nhi tử ngồi ở cửa sổ cách cửa sổ nói chuyện với Đại Vương.
Đại Vương gầm một tiếng là Vân Triết lại kêu loạn lên, sau đó Đại Vương lại kêu, rất giống đang nói chuyện, dù sao thì Vân Lang không hiểu bọn chúng giao lưu cái gì, thấy cả hai nói chuyện vui vẻ cũng không xen vào. Có truyền thuyết nói trẻ con kỳ thực biết tiếng động vật, khi lớn lên linh trí bị che mờ mới không nói được nữa.
Cảnh trước mắt làm Vân Lang nghĩ, truyền thuyết biết đâu là thật.
“ Sư huynh, huynh muốn Tuyền Cơ Thành à?” Tô Trĩ đi vào hỏi luôn, nàng thẳng tính, có sao nói vậy:
“ Đúng rồi, Tuyền Cơ Thành toàn y giả giỏi, đưa tới y quán, muội và sư tỷ không phải vất vả nữa.”
“ Sao không nói sớm với muội?”
“ Ta không muốn làm hỏng quan hệ giữa muội và đại nhân, cha mẹ là sống cùng cả đời, vì chút chuyện vặt mà căng thẳng thì không lãi.”
Tô Trĩ đuổi Đại Vương đi, ngồi xuống bên cạnh Vân Lang giận dỗi:” Chuyện đơn giản mà huynh biến thành phức tạp, giao cho muội, muội làm đám Trần Côn ngoan ngoãn làm việc ở y quán.”