Vân Lang thấy nàng không giống đang nói đùa, vội đặt nhi tử vào nôi, nắm vai Tô Trĩ:” Đừng hiếu thắng đấy, chuyện này phải làm cho ổn thỏa, không thể khiến đại nhân không vui mà tổn thương tình nghĩa, thong thả thôi, không gấp.”
Tô Trĩ kéo tay Vân Lang ngồi xuống:” Ài, đó là vì huynh không biết cha muội là người thế nào, ông ấy làm gì có tình nghĩa, chỉ biết tiền thôi, nói hay tới đâu cũng không bằng cho thật nhiều tiền.”
Vân Lang trố mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Trĩ, kinh ngạc:” Không thể nào, Tiểu Kiều nói, đại nhân coi Tuyền Cơ Thành quan trọng hơn tính mạng mà.”
Tô Trĩ cáu kỉnh buông tay Vân Lang ra:” Đó là vì huynh chưa đưa ông ấy tiền, nếu như muộn sớm đưa ông ấy ba nghìn lượng vàng thì huynh đã thành thành chủ rồi.”
Vân Lang lắp bắp:” Nói vậy muội đưa tiền cho đại nhân rồi à?”
“ Đưa rồi.”
“ Đại nhân đồng ý giao Tuyền Cơ Thành cho muội rồi?”
“ Đồng ý rồi, vốn còn muốn so tài một phen mới có, kết quả sau khi thấy tiền trong khuê phòng muội liền chỉ biết ngồi đếm tiền, bảo muội, tùy ý xử trí Tuyền Cơ Thành.”
Vân Lang tát mình hai cái mới dám chắc là mình đang tỉnh táo, thực sự không còn gì để nói nữa, mặc dù khi Tô Tử Lương tham ô của y một nghìn lượng hoàng kim, Vân Lang đã hiểu, vàng là thủ đoạn trọng yếu để đối phó với lão trượng nhân.
Nhưng mà luôn cho rằng lão trượng nhân đã là thành chủ Tuyền Cơ Thanh, thì ắt là thế ngoại cao nhân, kiểu như Hoàng Lão Tà của Đào Hoa Đảo, cao ngạo thâm sâu khó lường, coi tiền bạc như bùn đất, bình thường nhìn sông nắm núi tư duy bay múa trong vũ trụ ...
Té ra!
“ Thật à? Cha muội bán rồi?” Vân Lang vẫn không dám tin, vì ba nghìn lượng vàng mà bán luôn Tuyền Cơ Thành rồi, đúng là bán chứ còn gì, làm gì có từ nào chính xác hơn:
“ Bán rồi, muội để Bách hoa phòng cho cha mẹ muội, còn về đứa đệ đệ sắp tới, huynh xem ở phụ cận kiếm nó tiểu trang, cho nó ít tiền, muội lại kiếm cho nó một khuê nữ nhà quan hoạn thành thân, để nó tự lập, không cho tùy tiện tới nhà ta.”
“ Sau đó chọn vài sư huynh sư tỷ cao minh ở Tuyền Cơ Thành làm gia thần, còn lại nhét vào y quán, thế là xong.”
Vân Lang đần người lẩm bẩm nhìn tiểu thiếp tiểu sư muội của mình, có ai giải quyết người nhà đơn giản thô bạo như nàng không?
Rất lâu sau Vân Lang vẫn không nói lên lời, khi Tô Trĩ hỏi lần thứ hai mới sực tỉnh xả giọng gọi Tống Kiều.
“ Tuyệt đối không thể nào.” Tống Kiều sau khi nghe xong Vân Lang kể lại chuyện thì khẳng định:
“ Tỷ thấy muội hiểu cha mình hơn hay là tỷ hiểu sư phụ mình hơn?” Tô Trĩ cầm miếng dưa hấu ngoạm một miếng:
“ Sư phụ, sư phụ ...”
Thấy Tống Kiều cũng lắp bắp như mình lúc nãy, Vân Lang rất hài lòng.
“ Năm xưa ở Tắc Sơn, Trần Côn si mê tỷ như vậy, ai ai cũng cho rằng hai người sẽ thành thân, kết quả ...” Tô Trĩ đột nhiên nói:
“ Nha đầu chết tiệt, nói chuyện này làm gì?” Tống Kiều cuống lên quát át đi, len lén nhìn Vân Lang một cái:
Tô Trĩ thoải mái ném vỏ dưa hấu sang bên:” Tắc Sơn đại hộ Tạ thị đưa cha mười vạn tiền làm sính lễ, cha liền đồng ý gả tỷ cho nhi tử ngốc của ông ta, nếu chẳng phải bị muội trộm mất một vạn tiền chạy xuống núi, nhất định bây giờ tỷ đang ở Tắc Sơn bế con cho tên ngốc rồi. Không có muội, tỷ gặp được phu quân tốt thế này không, dám gọi muội là nha đầu chết tiệt à?”
Vân Lang mồm há rất to, Tống Kiều thì lúng túng không biết phải làm sao bịt cái miệng Tô Trĩ lại.
“ Ai muốn gả cho tên ngốc Tạ thị.”
“ Khi đó tỷ nghe lời như thế, ngoan ngoãn như thế, cha muội nói, tỷ có nghe không? Với tính của tỷ, dù ủy khuất chết cũng không nói xấu cha muội nửa câu, còn nghĩ, lão nhân gia muốn tốt cho mình.”
Tống Kiều không còn gì để nói, chỉ nắm tay Vân Lang thật chặt, lòng bàn tay ướt đẫm.
Vân Lang vỗ vỗ tay nàng:” Thứ của lão tử thì không ai cướp được, đừng sợ, ta phái người đi giết nhi tử ngốc của Tạ thị là được.”
Tô Trĩ cười đến là vui:” Liên quan gì tới Tạ thị, là chuyện cha muội làm, khi đó ông ấy rất hài lòng. Huynh không biết, cha muội khi ấy còn định gả muội cho ngoại sinh nhà Quận thủ Hàm Đan, nếu không huynh nghĩ vì sao muội bỏ nhà đi?”
Vân Lang đấm đầu, y thấy mình hình như hiểu lầm về sơn môn rồi, bọn họ không cao vời như mình nghĩ.
Cứ nghĩ rằng đem những y giả tốt đó vào cùng hàng ngũ tội tù, chuế tế, thương cổ là sai lầm lớn nhất thời đại, theo lời Tô Trĩ nói, địa vị bản thân họ không cao.
Người sơn môn tất nhiên thân phận thần bí bách tính coi như thần tiên, trong mắt hoàng đế quan viên triều đình thì khác, phải xem sơn môn đó theo đuổi học vấn gì, nghề nghiệp phân sang hèn mà.
Trong khi Hoắc Quang đang bận bày mưu ma chước quỷ muốn dung nạp Tuyền Cơ Thành vào Khoa kỹ Tây Bắc, để Đại sư huynh nó có thêm người sai bảo. Tống Kiều vì muốn trút bỏ gánh nặng thay sư phụ, tính toán gánh lấy trọng trách nặng nề này.
Vân Lang cũng từ từ đợi người Tuyền Cơ Thành vào Vân thị sống, đồng hóa dần họ, lấy nhịp sống ở Vân gia trang giữ chân khiến họ không đi được.
Có lẽ còn có cả hoàng đế đang âm thầm quan sát, lần đầu tiên có một sơn môn xuất hiện quy mô lớn như thế ..
Vậy mà bỗng đâu giữ đường nhảy ra Trình Giảo Kim, dùng biện pháp thô bạo mà hiệu quả xử lý êm xuôi.
Vân Lang không nhịn được cười, lần này Tô Trĩ đánh bại tất cả rồi.
Rốt cuộc Tống Kiều cũng tin lời Tô Trĩ, bế Vân Triết lên, hôn lên má nhi tử:” Nếu sư phụ đã thu tiền rồi thì Tuyền Cơ Thành là của nhà chúng ta. Thiếp thân phận khó xử, không tiện đối diện với mọi người, Tiểu Trĩ từ nhỏ trong Tuyền Cơ Thành đã không coi ai ra gì, giờ ra mặt là tốt nhất.”
Vân Lang trầm ngâm:” Sơn môn hiện giờ hoàn cảnh gian nan, vậy thì ...”
Tống Kiều biết Vân Lang định nói gì, lắc đầu:” Phu quân muốn hấp thụ sơn môn khác, thiếp thấy không ổn, Nho gia cho phép Khoa kỹ Tây Bắc chàng truyền bá vì sư môn của chàng chỉ có kỹ thuật mà không có tư tưởng riêng, nhân số lại ít. Nếu chàng ra sức chiêu mộ sơn môn, thiếp e khi đó tranh đấu còn dữ dội hơn trên triều.”
Tô Trĩ ngồi trong lòng Vân Lang cũng nói:” Cha muội kể, Mặc gia đã biến mất, giờ họ quay lại bản sắc sát thù, chỉ giết người vì tư lợi chứ không còn vì thiên hạ nữa, nhiều sơn môn khác vì bị Đổng Trọng Thư dồn ép đi lạc đường. Tuyền Cơ Thành thì muội biết họ nghĩ gì, muốn gì, tính cách ra sao, cũng có thể dùng thân phận đẻ ép họ không động đậy được, người ngoài thì đừng, ai biết bụng họ nghĩ gì? Sơn môn vốn khác người, càng không ít kẻ cực đoan.”
Tống Kiều ngẫm nghĩ một lúc chỉ Trường Môn Cung:” Nếu không chàng để A Kiều quý nhân làm chuyện này, quy thuận Trường Môn cung cũng có thể diện hơn nhà ta, sau này chàng muốn dùng cũng tiện.”
Vân Lang cười ha hả, vỗ mông Tô Trĩ, Tống Kiều:” Lão bà thế này lấy về thật đáng, lão trượng nhân lấy có nghìn vàng, ta lãi lớn rồi, ha ha ha.”