Vân Lang cực kỳ hài lòng với thê tử của mình.
Còn về lão trượng nhân có hài lòng về khuê nữ hay không thì y không chắc.
Tiền với Vân thị không phải thứ quan trọng, vì trong nhà có rất nhiều tiền, nếu muốn y dễ dàng kiếm ra tiền.
Ai cũng biết Vân gia lắm tiền.
Lưu Triệt cũng biết, vì sản nghiệp Trường Môn cung gắn kết chặt chẽ với Vân thị, hắn ở Trường Môn cung lâu ngày, cơ bản có thể ước chừng ra bảy phần thu nhập của Vân thị.
Điều duy nhất hắn bất mãn là Vân thị tiêu tiền cũng cực nhanh.
Chỉ còn có tích trữ nhất định là nhà bọn họ mở rộng sản nghiệp, ví như năm ngoái xuất hiện xưởng giấy, in ấn, nhuộm, ba cái xưởng này đã tiêu hao hết hai năm tích góp của Vân thị.
Nói cách khác Vân thị nhiều tiền, nhưng đại bộ phận nằm ở sản nghiệp, không như người khác nghĩ là chất thành đống trong hầm, xoát nhà một cái là giàu to.
Điều này làm Lưu Triệt không hài lòng, vì một khi Vân thị sụp đổ, người bị liên lụy rất nhiều, một nửa số người ở Phú Quý huyện lập tức từ trung hộ sẽ biến thành hạ hộ, sản nghiệp sẽ tan nát.
Lưu Triệt sau một thời gian dài biệt tăm biệt tích lại mò tới Trường Môn cung rồi, đang lật xem sổ sách dày ghi chép thu nhập.
A Kiều ngồi trước bàn trang điểm, nhấp khẽ lên khẩu môi tử cho môi càng thêm hồng hào kiều diễm, quay đầu nhìn Lưu Triệt:” Năm nay thiếp không bù đắp thiếu hụt trong cung đâu, tường thành Phú Quý huyện sắp hợp long rồi, bố trí trong thành đã bắt đầu.”
Lưu Triệt gập sổ lại:” Trẫm không nghèo tới thế.”
A Kiều bám vào ba vai hắn, nheo mắt hỏi:” Thật không?”
“ Tất nhiên là thật.”
A Kiều tức thì đứng thẳng dậy bảo Đại Trường Thu:” Bệ hạ có tiền, ngươi đuổi tên Đinh Hoàng tới đây lừa tiền ra ngoài cho ta.”
Lưu Triệt sửng sốt:” Đinh Hoàng của thiếu phủ giám à? Tới đây làm gì?”
“ Khóc lóc nói bệ hạ đã vét sạch kho cung rồi, đổi thành vật tư chuyển tới Hữu Bắc Bình, khiến phi tử trong cung cả tiền son phấn cũng chẳng có, muốn thiếp hỗ trợ một ít.”
Lưu Triệt hơi đỏ mặt quát:” Làm gì có lý đó.”
A Kiều lấy kéo cắt móng tay nho nhỏ, thong thả tỉa móng tay, liếc nhìn Lưu Triệt đang thẹn quá hóa giận, cười khúc khích:” Bệ hạ là quân vương nghèo nhất thiếp thấy.”
Lưu Triệt cầm bút vẽ mày, chấm lên mi tâm A Kiều một chấm đen lớn, rống lên:” Lão tử không có tiền đấy.”
A Kiều tức giận chùi chấm đen đó đi:” Vì quốc gia đại sự, bệ hạ lấy đi của Trường Môn cung bao nhiêu tiền tài cũng nên, nhưng vì đám phi tử kia thì đừng mơ lấy đi một đồng.”
Lưu Triệt hừ một tiếng ngồi xuống bàn, thuận tay viết một tờ giấy ném Đại Trường Thu:” Điều cho Đinh Hoàng năm nghìn vàng.”
A Kiều cướp lấy, thuận tay vò nát:” Chuyện này mà bệ hạ cũng làm ra được sao? Đại Trường Thu, cấp Đinh Hoàng ba vạn vàng, năm nghìn làm được gì?”
Lưu Triệt quay đầu sang nhìn A Kiều cười nhạt:” Ta tưởng nàng không muốn chứ.”
“ Trời đất tuy lớn cũng không bằng thể diện của bệ hạ.” A Kiều có chút đau lòng nói:
Lưu Triệt hừ một tiếng:” Trẫm muốn vàng thì lấy từ đâu chẳng có, không cần nàng vờ hiền huệ.”
“ Bệ hạ đúng là có nhiều tiền, nhưng có đĩnh vàng nào lại bỏ không không dùng? Là vàng chẩn tai Hà Gian, hay vàng quân phí Bắc Bình? Còn cả chi dùng Mậu Lăng cũng không thể dừng, công trình trì hoãn nửa năm rồi, chẳng may xây không xong, bệ hạ không muốn ở, thiếp vẫn muốn vào đó.”
Lưu Triệt tức tối đấm bàn, không sĩ diện nữa:” Thiên hạ thủng lỗ chỗ, bách quan xin tăng thuế, trẫm không biết phải làm sao? Nguyên Thú, Nguyên Thú, niên hiệu Nguyên Thú của trẫm là muốn săn Hung Nô, chứ không phải săn bách tính. Mấy năm qua trời không giúp trẫm, thủy hạn lại nạn châu chấu, Thái Sơn vừa báo có địa long chuyển mình. Trẫm sứt đầu mẻ trán vá víu khắp nơi, đám huân quý thì giỏi lắm, nàng nữa, ba vạn lượng hoàng kim, quốc khố của trẫm chưa bao giờ có nhiều tiền như thế.”
A Kiều áp người lên lưng Lưu Triệt:” Bệ hạ dã tâm quá lớn, vừa muốn diệt Hung Nô, vừa muốn phú quốc cường dân, lại còn phòng phạm thân tộc. Ba chuyện này có cái nào dễ sao, nếu chuyên tâm vào một việc đã chẳng vì chút tiền của Trường Môn cung mà chạy tới đây giả vờ giả vịt, thế nào, mỹ nhân của của bệ hạ không đẹp nữa sao?”
Lưu Triệt vỗ mạnh bàn:” Đang nói chuyện quốc gia đại sự, liên quan gì tới mỹ nhân?”
A Kiều vòng tay siết cổ Lưu Triệt:” Quốc gia đại sự thì liên quan gì tới thiếp, ngược lại, mỹ nhân của bệ hạ lại rất liên quan.”
“ Không thể nói lý được.” Lưu Triệt nổi giận đẩy A Kiều ra, phất ống tay rời Trường Môn cung:
Đại Trường Thu tiễn hoàng đế đi rồi quay lại phòng A Kiều, thấy nàng vẫn điềm nhiên chỉnh trang móng tay, cười khổ:” Quý nhân muốn đầu mỹ nhân kia sao? Đâu cần chứ?”
A Kiều bĩu môi:” Cần đầu ả làm gì, ta cho bệ hạ cái cớ nổi giận mà đi thôi, tiền đã lấy rồi, còn ở lại đây sẽ tổn thương kiêu ngạo của bệ hạ, chút tình nghĩa ta dùng tiền kiếm được cũng hao hết, chẳng bằng đi cho sớm.”
Đại Trường Thu chắp tay:” Tâm tư quý nhân ngày càng chu đáo.”
A Kiều thở dài:” Ta vố chẳng thích dựa vào manh khóe, nhưng dung nhan không còn, chỉ có thể dựa vào cái đầu kiếm cơm thôi. Phải rồi, Vân Lang đang làm gì?”
“ Đồ mưu Tuyền Cơ Thành của lão trượng nhân, đoán chừng tốn kém không ít.”
“ Bảo với y, tiêu nhiều vào, trong nhà đừng để quá nhiều tiền không bị gian nhân nhòm ngó, đủ ăn là được rồi.”
Đại Trường Thu im lặng không đáp, gian nhân nào dám nhòm ngó hầu gia, đáp án chỉ có một thôi.
Đoàn phụ nhân trẻ nhỏ của Tuyền Cơ Thành hoang mang như thú con lạc mẹ đặt chân tới Vân thị, vừa thấy Tô Trĩ liền vây lấy nàng khóc rầm trời.
Tô Trĩ mới đầu cũng rơm rớm nước mắt, dỗ dành an ủi, nhưng họ không những không nín khóc còn ầm ĩ hơn, mất kiên nhẫn đứng lên thềm cao hét lên:” Im mồm hết cho ta.”
Hiệu quả rất nhanh, đám phụ nhân im thin thít, dù có vài đứa bé vẫn khóc cũng liền bị mẫu thân bịt miệng lại.
“ Sau này Tuyền Cơ Thành do ta định đoạt, giờ tất cả tới hậu trạch thay y phục tắm rửa, ăn mặc rách nát thế này cho ai xem, định làm mất mặt ta à. Xem đi, đám phó dịch kia đều ăn mặc tử tế hơn các ngươi.” Tô Trĩ một tay trống hông, một tay chỉ đám đông mắng mỏ:” Lưu Bà, đưa họ đi tắm rửa, kiếm cho ít y phục tươm tất chút, rồi ăn cơm, ăn no nghỉ ngơi vài ngày. Sau đó nên đi hái thuốc thì hái thuốc, cần đọc sách cho đi đọc sách, khóc cái gì mà khóc?”
Mấy phụ nhân thấy lời Tô Trĩ không ổn, đang định hỏi thì Tô Tử Lương trong phòng đi ra, phất tay:” Theo Tiểu Trĩ mà làm đi, sau này chúng ta yên tâm ở lại đây là được.”
Mấy phụ nhân thầm rơi lệ, không muốn làm theo lời Tô Trĩ, nhưng rốt cuộc vẫn bị Lưu Bà và mấy phó phụ dẫn đi.
Tô Trĩ bất mãn:” Đã nói rồi mà, tiền giao cho cha, Tuyền Cơ Thành của con, thế là may rồi, cha nghĩ phu quân con ngoài tiền không có cách nào lôi kéo người sao?”
Tô Tử Lương cười:” Ít nhất Trần Côn không bị tiền dụ dỗ, giá trị Tuyền Cơ Thành một nửa ở cha, bốn thành ở Trần Côn, giờ cha là tài chủ rồi, không mua chuộc được, lại thêm Trần Côn vậy là chín thành.”
Tô Trĩ nghiến răng trèo trẹo:” Cha không giữ chút thể diện sao, cha có biết khi còn nói chuyện mua Tuyền Cơ Thành, phu quân con thất vọng ra sao không?”
Tô Tử Lương cười lạnh:” Nhìn là biết y chưa từng bị đói, làm sao hiểu được tiền trọng yếu thế nào? Bảo với y, giải quyết quan chức cho đệ đệ con, cha bán mạng cho y cũng được. Tô thị ta ba đời đơn truyền rồi, nếu đệ đệ con tiếp tục lưu lãng, mầm mống Tô thị đoạn tuyệt mất.”
Năm Nguyên Thú đầu tiên, thuế má được thu rất sớm, tuy không tăng thêm, nhưng thu rất gấp.