Lương thực mùa hạ vẫn ngoài ruộng mà thuế lại đã gõ cửa rồi. Vân thị nộp thuế xong, bổng lộc tiền lương của Vĩnh An hầu lại chẳng được phát luôn như mọi năm.
Thuế lại khắp hang cùng ngõ hèm, kẻ nào kẻ nấy hung dữ làm ai cũng sợ, tiểu thương đeo gánh bán hàng càng phải đợi tới nửa đêm mạo hiểm băng qua đồng ruộng Vân thị để tránh thuế lại.
Dựa vào Đại Vương trông nhà không đáng tin.
Chẳng ai sợ con hổ này nữa, dù tiểu thương bị nó xô ngã đè lên, chỉ cần lấy miếng thịt cất sẵn trong người đem ra hối lộ là không lo lắng tới tính mạng.
Buổi sáng Vân Lang dẫm sương sớm tản bộ, thường phát hiện Đại Vương ngủ trong lán, trước mặt chất đống thức ăn, nó thì ngủ say tít còn đồng ruộng trước mặt có thêm con đường nhỏ dẫn đi xa.
Vân Lang không trách Đại Vương, y phái Đại Vương đi là vì nhận được mệnh lệnh của quan phủ, Vân thị phải chặn đứng hành vì trốn thuế của đám tiểu thương.
Đám thuế lại thấy Vân thị phái con hổ to kinh khủng đi thì hài lòng lắm, có con mãnh thú này ở đó, đám tiểu thương chắc chắn tránh thật xa.
Lợn rừng thường ngày xuống núi phá hoại hoa màu đã biến mất, dù là chim ưng bay liệng trên trời, nghe thấy tiếng gầm của Đại Vương cũng tránh xa nữa là, ai không sợ?
Có tiểu thương.
Thời Văn hoàng đế, thương thuế là năm mươi thu một, thời Cảnh hoàng đế là mười lăm thu một, năm nay Lưu Triệt chấp hành thương thuế là năm thu một, mặc dù chưa thành luật pháp công bố thiên hạ, nhưng ở Quan Trung đã thực thi trước.
Thưởng cổ ở Đại Hán là tiện nghiệp vốn sống chẳng dễ dàng, đại bộ phận hàng hóa là sản phẩm sơ cấp, lợi nhuận không cao, tiểu thương càng như thế, cái gánh trên người là toàn bộ tài sản, đi suốt cả ngày miễn cưỡng dùng công sức đổi tiền nuôi nhà thôi.
Thuế mới vừa ra, du thương kêu trời, tranh nhau chạy khỏi Trường An.
Dưới tình thế đó phái Đại Vương trông nhà là cách tốt nhất.
Xưởng đóng thuyền của Vân thị đã nghỉ, tằm chỉ ươm tơ, công đoạn dệt lụa, nhuộm màu cũng dừng luôn, với mức thuế đó làm càng nhiều càng lỗ.
Toàn bộ Vân thị chỉ còn hai xưởng làm giấy, in ấn là vẫn còn giãy chết.
Năm nay Vân thị đành toàn lực phát triển nông nghiệp, chăn nuôi, hai thứ này chưa nghe tin tăng thuế, nhưng ai mà biết cơn điên của Lưu Triệt sẽ lên tới mức nào?
Mùa xuân Lưu Triệt ở Nhạc Du Nguyên săn được một con hươu trắng, con hươu này cực quý, Lưu Triệt ăn thịt xong thưởng thức bộ lông trắng mỹ lệ của nó, sau đó dùng dao cắt một miếng da trên cổ hươu trắng tặng Công Tôn Hoằng, gọi là --- Bạch Lộc tệ.
Công Tôn Hoằng tất nhiên hiểu nhã ý trong đó, lấy ra trăm vạn tiền dâng cho hoàng đế, sau đó lấy tấm da hươu trắng.
Ba ngày sau gặp sinh nhật hoàng hậu, Công Tôn Hoằng dùng tấm da hươu đó như lễ vật trân quý nhất hiến hoàng đế.
Sau đó tấm da hươu này lại được hoàng đế thưởng cho Đại ti nông Nhi Khoan ... vòng vèo như vậy vài lần, rơi vào tay Tào Tương ....
Khi Tào Tương dùng trăm vạn mua tấm Bạch Lộc tệ đó, nó bỗng nhiều lên, ví như hôm qua Vân thị thu được những bốn tấm Bạch Lộc tệ.
Lượt Triệt cướp tiền của người ta tới mức cực kỳ trắng trợn rồi.
Vân Lang dựa vào người Đại Vương, buồn chán kiểm tra thu hoạch đêm qua của nó, vài miếng thịt nhỏ tới thảm thương, đa phần là hoàng mô mô, lại còn đen kìn kịt, gõ thử kêu cộp cộp cứ như đất sét nung.
Không phải họ chơi xấu Đại Vương, thường ngày họ ăn thứ bột trộn rễ cây vừa đắng vừa chát này.
Trời rất nóng, bụng Đại Vương nhấp nhô liền hồi, thi thoảng liếm ít nước mát, chẳng thèm nhìn thức ăn trước mắt, thi thoảng húc Vân Lang một cái, ý bảo tranh thủ mặt trời chưa quá gắt về nhà thôi, nó muốn kiếm chỗ mát mẻ nằm ngủ.
“ Ta không muốn về nhà, cứ nghĩ tới bốn tấm da hươu là lòng lo thon thót, người khác vô liêm sỉ chúng ta còn đối phó được, hoàng đế vô liêm sỉ thì chẳng làm được gì ...”
Đại Vương gầm gừ mấy tiếng, không biết hưởng ứng hay tỏ vẻ không thèm quan tâm.
Mũ của Đông Phương Sóc giờ rất cao, Thượng Lâm Uyển thiêm sự là quan viên tám trăm thạch, thân phận này được hắn hết sức coi trọng, nên dù nóng bức mà hắn vẫn ăn mặc đâu vào đó, rất uy nghiêm, không giống vẻ tùy tiện trước kia.
“ Vân hầu sao ủ rũ ngồi đó như thế?”
Vân Lang chép miệng:” Bệ hạ không còn biết xấu hổ nữa, làm ta vô cùng lo lắng.”
Đông Phương Sóc "ồ" một tiếng, kiếm chỗ cỏ sạch ngồi xuống:” Bốn trăm vạn tiền với Vân thị mà nói không là gì?”
“ Nhưng mà buồn nôn.”
Đông Phương Sóc thở dài:” Bệ hạ thực sự không còn tiền nữa, nên họa hại dân rồi.”
“ Ta chỉ mong Bạch Lộc tệ chỉ giới hạn trong huân quý chư hầu, chớ đi xuống dưới. Nếu không các quận quốc e xuất hiện dã trư tệ, bạch hồ tệ linh tinh gì đó, rồi tới huyện không rõ thành ra thứ gì ...”
Đông Phương Sóc nhìn lúa mạch ngoài ruộng:” Không chỉ huân quý, Thượng Lâm Uyển năm nay sản xuất ra, nông phu chỉ được giữ lương hạ thu.”
Vân Lang giật mình:” Vì sao?”
“ Bảy cung uyển ở Thượng Lâm Uyển cẩn tu sửa, Bồ đào cung mà ngài từng ở đã sửa thành Tường lâm cung, Công Tôn Ngao ở Phủ lệ cung trồng vải hai năm chẳng ra quả, Phủ lệ cung sửa thành Bách quả viên, tổng cổng bảy tòa cung uyển cơ bản là đập đi làm lại.”
Vân Lang âm trầm:” Bệ hạ hết tiền rồi cơ mà, ném tiền vào mấy thứ đó làm gì?”
“ Không rõ, trước kia không đụng tới Thượng Lâm Uyển để hoang không ai quản, bây giờ không có tiền, lại tu sửa.”
“ Hiểu rồi, càng không có tiền, càng ra vẻ nhiều tiền, tâm tư bệ hạ không giống người thường. Ngươi không định dâng thư khuyên can chứ?”
Đông Phương Sóc lắc đầu:” Vân hầu vẫn bình chân như vại, sao một quan viên tám trăm thạch nhỏ bé như hạ quan lại ra mặt, lần trước gần như mẫn nửa mạng rồi.”
“ Ngài quản tiểu cữu tử của mình đi, nhậm chức mới ba ngày đã ra uy đánh ba tên tư lại, khi hạ quan tới đang bới tội tên thứ tư, đoán chừng một tháng là hai mươi ba tư lại do hắn chỉ huy bị đánh một lượt.”
Vân Lang vỗ vỗ bụng Đại Vương chuẩn bị về nhà:” Chuyện này ta không quản, quan chức kiếm cho hắn rồi, làm quan ra sao là việc của hắn, chẳng liên quan gì tới ta.”
Đông Phương Sóc vẫy tay tạm biệt, sau đó vội vàng đi tiếp, hoàng đế đang rất bất thường, lúc này nên chăm chỉ làm việc, không lơ là được.
Vân Lang dẫn Đại Vương về nhà, phát hiện Trần Côn vốn ngồi trong sân tuyệt thực ba ngày đã di chuyển vào chòi nghỉ.
Cũng phải thôi, trời nóng thế này mà ngồi ngoài trời một ngày là mất mạng.
Vân Lang đi tới rót cho hắn cốc nước mát:” Uống đi, tránh trúng nắng.”
Trần Côn lắc đầu, tiếp tục khép mắt giả ngủ.
“ Tối nhiều muỗi, nhất định không ngủ ngon, không bằng giờ ngủ đi, thế mới có tinh thần mà tuyệt thực.” Vân Lang tốt bụng bày kế:
Trần Côn không bị lời nói hài hước của Vân Lang chọc cười, yếu ớt nói:” Vân hầu không thể bỏ qua cho ta sao?”
“ Cả nhà náo nhiệt sống bên nhau không tốt à?”
Trần Côn lắc đầu:” Ta có lỗi với liệt tổ liệt tông ...”
Vân Lang cắt lời hắn:” Người có lỗi là sư phó ngươi, là đại nhân của ta, còn ngươi, bao năm qua ngươi tận tâm tận lực vì Tuyền Cơ Thành, được các sư đệ sư muội ủng hộ, ngươi đi ai yên tâm mà sống? Ngươi nhìn quanh đi, ngươi tự hành hạ mình, các sư đệ sư muội của ngươi cũng không ăn không uống.”
“ Người lớn còn chịu được, trẻ con thì sao, đã khổ cực bao năm, giờ lại không ăn, sẽ để lại mầm bệnh, tương lai không bù lại được đâu, không tin ngươi không hiểu.”
Trần Côn cười thảm:” Vân hầu, Tuyền Cơ Thành thực sự chỉ đáng giá ba nghìn vàng sao?”
Vân Lang cho người đi gọi Hoắc Quang tới, chỉ nó nói:” Ngươi hỏi nó xem, nếu nó ra giá thì Tuyền Cơ Thành giá bao nhiêu?”
Hoắc Quang suy nghĩ cẩn thận đáp:” Nếu bán Vân thị, vạn kim khó cầu, nếu bán người khác, trăm vàng là đủ, nếu bệ hạ trưng dụng ... Không đáng một xu.”
(*) Bạch Lộc tệ : tiền Bạch Lộc, đấy là sự kiện có thật trong lịch sử thời Hán Vũ Đế, thành tựu khá tai tiếng về ông này. Về sau một trong hai đồng tiền bị chỉ trích nhiều nhất lịch sử, khiến giá trị tiền đồng khi đó mất giá nghiêm trọng.
Đồng tiền còn lại là tiền giấy, mình chỉ nhớ là thời Đường, là tiền giấy đầu tiên trong lịch sử, tất nhiên ra đời chẳng phải vì mục đích tiến bộ gì mà chỉ để vơ vét tiền thôi.