“ Tuyền Cơ Thành ở Tắc Sơn không sống được mới chạy tới Lộc Minh Sơn, ở Lộc Minh Sơn không sống được, nghe Dược bà bà kể chuyện hai sư muội, mới chạy tới Trường An định nương nhờ hai vị sư muội. Khi tới ta còn hùng tâm vạn trượng, cho rằng dựa vào y thuật của mình, mang lại vùng trời bình yên ổn định cho mọi người, dè đâu ...”
Trần Côn cầm cốc nước ngửa cổ uống sạch, nước hết rồi, nước mắt lại chảy ra ....
Nam nhân rơi lệ trước mặt người khác thường bị coi là vô dụng kém cỏi, nhưng Vân Lang không hề coi thường hắn. Hoắc Quang rất biết ý, chạy đi lấy rượu thay nước, vừa rót đầy bát, Trần Côn đã cầm lên uống cạn.
Đây là đả kích bởi chênh lệch giữa hiện thực và tưởng tượng.
Mọt sách nếu ở bầu trời học vấn thì có thể tự do bay cao, nhưng hạ xuống hồng trần, học vấn đôi khi lại biến thành gánh nặng, thế giới này không phải nỗ lực mà thành công, không phải thiện lương với nó là thu lại được thiện ý.
Bụng trống uống rượu rất dễ say, huống hồ Trần Côn ba ngày không ăn, chỉ vài bát đã bị rượu kích thích cho mặt đỏ bừng bừng.
“ Khi ở Tắc Sơn, Tống sư muội rất thích mặc áo sam trắng, cả ngày chỉ đọc sách, hái thuốc, không hoạt bát như Tiểu Trĩ. Ở phía sườn núi hướng về phía mặt trời ở Tắc Sơn có tảng đá lớn, muội ấy thích ngồi trên đó, vừa xem sách, vừa chăn dê.”
“ Bọn ta đi hái thuốc về, đám sư đệ nghịch ngợm xúi ta tặng cho muội ấy quả dại, hoàng tinh hái được. Tống sư muội lần nào cũng nhận quà, tuy không nói gì, nhưng lần nào cũng cười với ta, nụ cười ấy đủ bù đắp một ngày mệt mỏi rồi.”
Vân Lang gật đầu tán đồng:” Tiểu Kiều ít cười, mỗi lần cười như hoa mai trong tuyết lạnh, rất say lòng người.”
Trần Côn vỗ đùi:” Đúng đúng, ta thích nhìn muội ấy cười lắm.”
Hoắc Quang cẩn thận nhìn sư phụ, thấy sư phụ mỉm cười không có ý giận, vẫn lặng lẽ rõ nước thay cho rượu.
“ Ta đã cố hết sức rồi, dù khám bệnh cho sơn dân, lên núi hái thuốc tìm thuốc, chế thuốc, ta đầu tận lực mà làm. Gặp phải chứng bệnh nan y, ta sẵn sàng đi cả trăm dặm đường tới nhìn một cái, xem xem còn tìm được cách chữa trị không?” Trần Côn chìm sâu trong hồi ức, khi thì ngây ra, khi thì cười: “ Ta không thích y đạo tới thế, ta chìm đắm trong đó tất cả chỉ vì một nụ cười của Tống sư muội, được muội ấy khen một câu ...”
Vân Lang ôn nhu nhìn về lầu các Tống Kiều:” Nàng ấy là nữ tử tốt, cưới được là phúc phận của ta.”
“ Tiểu Trĩ trộm tiền của sư phó lén xuống núi, sư phụ giận lắm, khi đó ta không có nhà, Dược bà bà dẫn Tống sư muội và hai phiên nô xuống núi tìm ... Rồi ta không gặp được muội ấy nữa.” Trần Côn chẳng biết có nghe thấy Vân Lang nói gì không, uống hết bát nước mà không nhận ra, đặt sầm xuống:” Rồi đến khi hay tin thì muội ấy đã là vợ người, lòng ta như đã chết ... Ngươi, ngươi đã lợi dụng sư môn ta chuyển đi ... cưỡng ép cưới Tống sư muội rồi bức bách Tiểu Trĩ làm thiếp phải không?”
Vân Lang thấy Hoắc Quang lặng lẽ giơ ấm trà lên đầu Trần Côn ý đồ ra tay, ra hiệu nó bỏ xuống:” Nữ tử tốt như thế, ai muốn bỏ qua?”
Trần Côn tan nát cõi lòng, lảo đảo đứng dậy:” Mai ta sẽ rời khỏi đây, thà chết chứ không ăn một hạt lương của nhà ngươi.”
Nhìn thân hình gày gò của Trần Công lảo đảo bước đi, Vân Lang ung dung nói:” Nếu ngươi đi, Tống Kiều, Tô Trĩ sẽ phải chịu gia pháp.”
Hoắc Quang vừa uống được ngụm nước đã phun ra từ mũi, quỳ xuống đất ho không ngừng, mắt ngước lên nhìn sư phụ, đột nhiên rùng mình một cái.
Trần Côn đứng khựng lại cười thảm:” Ha ha ha, ta biết mà, đây chính là nhà phú quý, đây chính Vĩnh An hầu vang danh thiên hạ.”
Vân Lang cũng cười lớn:” Đúng thế, nhà phú quý là nhờ nhân tài đông đúc, chứ đâu phải một hai nữ nhân, nếu ngươi mà đi, ha ha ha ...”
Nói rồi đứng dậy bỏ đi để lại Trần Côn chết đứng tại chỗ.
Hoắc Quang nén ho đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói với Trần Côn hồn xiêu phách lạc đứng đó:” Sư nương xưa nay đối xử với ta rất tốt, nếu ngươi bỏ đi khiến sư nương ta bị phạt, ta sẽ không bỏ qua cho đám sư đệ sư muội của ngươi. Toàn bộ Tuyền Cơ Thành các ngươi phải trả giá.”
“ Nếu ngươi còn chút lương tâm thì mau ăn bánh đi, mai tới y quán làm việc.”
Trần Côn người từ từ khụy xuống, hai hàng nước mắt tuôn ra ào ào, loạng choạng lê bước về phía chòi nghỉ, mấy đĩa bánh vốn không thèm ghé mắt nhìn, giờ ra sức nhét vào miệng, cổ họng phát ra tiếng nức nở, không ai đành lòng nghe.
Hoắc Quang chạy đuổi theo sư phụ, hớn hở nói:” Sư phụ, Trần Côn ăn rồi, nhưng cách hắn ăn thảm lắm.”
Vân Lang quay đầu nhìn Trần Côn quỳ trong chòi nghỉ:” Con thấy đấy, đây chính là người quân tử có thể lừa họ bằng lý lẽ của chính họ.”
Hoắc Quang gật đầu:” Đệ tử sau này nhất định không để ai nắm được điểm yếu, trước khi làm việc gì, sẽ cân nhắc hậu quả kỹ càng, loại bỏ hết sạch nguy hiểm trước.”
“ Rất tốt, con đã có được bài học của mình.” Vân Lang xoa đầu nó khen ngợi, rồi cười khổ:” Giờ ta phải đi loại bỏ nguy hiểm đây, nhận lỗi với hai vị sư nương của con, trước khi các nàng nổi giận.”
Hoắc Quang chạy theo che miệng cười:” Không phải sư phụ có gia pháp ạ.”
“ Xéo.” Vân Lang co chân đá Hoắc Quang lăn quay:” Gia pháp thường do đại sư nương ngươi dùng ...”
Hoắc Quang trúng đòn hét lớn bay đi, thấy sư phụ vội vàng chạy mất rồi phủi lá cây đứng dậy, bản lĩnh giữ mạng của Liên Tiệp đúng là rất hữu dụng.
Nhìn dáng vẻ vội vã của sư phụ mà lắc đầu không thôi, cảm giác sư phụ làm thế rất mất mặt nam tử, tuy nó yêu thương hai vị sư nương, nhưng ở mặt này nó nhất định sẽ không học theo sư phụ.
Đang hạ quyết tâm thì ánh mắt vô tình nhìn về phía tiểu lâu của Vân Âm, Hoắc Quang thở dài.
Đợi khi nào thuận tiện, nó nhất định phải thỉnh giáo Tào Tương, ở phương diện này Tào Tương thực sự là một tấm gương sáng.
Vân Lang tới phòng Tống Kiều, thấy Vân Triết đang cười khanh khách đẩy một quả dưa hấu lăn lông lốc khắp phòng, Tống Kiều chỉ mặc tiết y, đang chăm chú viết lách.
Thò đầu qua vai nàng nhìn thử, thì ra là đang an bài chuyện ở y quán.
“ Phu quân, thiếp cho rằng để Trần sư huynh ra mặt làm đường chủ y quán là tốt nhất.”
Vân Lang tức giận:” Vừa rồi ta phải ngồi nghe Trần Côn hồi ức thời gian tươi đẹp của hai người ở Tắc Sơn, giờ nàng đề xuất cho hắn làm đường chủ là ý gì?”
Tống Kiều lườm y một cái:” Hay là dìm thiếp xuống ao đi.”
“ Thôi vậy, coi như ta chưa nghe thấy gì cả, chậc, nam nhân làm tới mức ta, đúng là đáng thương.”
Tống Kiều rất hài lòng với phản ứng của phu quân, đưa tờ giấy cho Vân Lang:” Tiểu Trĩ cũng có ý đó, thiếp và muội ấy tham gia một chút thì được, muốn y quán thực sự đi vào chính đồ, không thể thiếu người như Trần sư huynh.”
“ Hừ, Trần sư huynh của nàng đang quỳ dưới đất bốc cơm ăn kìa.”
“ Thế là sao, Trần sư huynh là người rất kiên định, thiếp định lát nữa đi khuyên bảo, sao chàng làm được?”
Vân Lang gióng âm u:” Nàng định khuyên thế nào? Chẳng lẽ dùng tình lay động, dùng lý thuyết phục?”
Tống Kiều hiếm khi thấy trượng phu trẻ con như thế, đứng lên bóp vai Vân Lang:” Mạn sư muội thích Trần sư huynh đã lâu, giờ vừa vặn để họ thành thân. Thiếp đã có phu quân rồi, huynh ấy mà còn có suy nghĩ gì với thiếp là quá phận, nam nhân mà, có tân hoan sẽ quên cựu ái.”
Rầm!
Vân Lang đấm một phát bửa quả dưa ra làm đôi, hai cha con một người một nửa, không ăn bằng thìa, lấy luôn tay bốc như dã nhân.
Tống Kiều phe phẩy kế hoạch trong tay:” Nếu phu quân đã đồng ý, thiếp thân đi gặp Tiểu Trĩ và sư nương, chuẩn bị hôn lễ cho Trần sư huynh.”
Vân Lang trả lời bằng phun một đống hạt dưa hấu ra.
Thấy nhi tử cũng muốn học, Vân Lang không dám chậm trễ vội cậy mồm, moi hết hạt dưa ra ngoài.
***
Quân tử khả dĩ kì phương
Ngày xưa, có người biếu Trịnh Tử Sản một con cá sống. Tử Sản sai người coi ao đìa nuôi con cá ở ao.
Người coi ao nấu con cá ăn rồi trở về trình lại rằng: “Lúc đầu vừa thả nó ra thì nó có vẻ lờ đờ, giây lát thì nó quẫy đuôi, rồi tự đắc mà bơi vụt đi xa”.
Tử Sản nói: “Nó được ở đúng chỗ của nó đấy, nó được ở đúng chỗ của nó đấy”.
Người coi ao đi ra nói (với người khác): “Ai bảo Tử Sản là trí? Con cá tôi đã nấu ăn mất, thế mà ông ấy cũng nói: Nó được ở đúng chỗ của nó đấy, nó được ở đúng chỗ của nó đấy. Cho nên người quân tử có thể lừa dối họ được bằng cách hợp lẽ, chứ khó lừa gạt bằng cách trái với đạo lý của họ.”