Tống Kiều chạy mất tăm tích rồi, Vân Lang thở dài, bế nhi tử ngồi lên bàn, dùng thìa xúc dưa hấu ăn đáng hoàng.
Tấm Bạch Lộc tệ đặt trên bàn trông rất tinh xảo, hoa văn sóng gợn màu lam, viết bốn chữ triệt "phú tái truyền gia".
Cái thứ này chắc là món hàng đa cấp đầu tiên trên thế giới đây, chỉ có điều người hưởng lợi chỉ có mỗi Lưu Triệt mà thôi.
Hắn phát ra Bạch Lộc tệ, sau đó thông qua phương thức nhận hối lộ để thu về, ở điểm này Vân Lang bội phục Lưu Triệt, thứ này như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, nhất định sẽ bị hắn xóa bỏ, như chưa bao giờ xuất hiện, nhưng họa hại nó gây ra thì không dễ nói trước được.
Người tới Vân thị thu tiền là thiếu phủ giám Đinh Hoàng.
Người này beo béo trăng trắng, tính khi tốt kinh người, chỉ cần cho tiền, nhổ thẳng nước bọt vào mặt hắn cũng chẳng là gì.
Bốn trăm vạn tiền của Vân thị đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, toàn bộ là Vân tiền tinh xảo, rất tiện chi dùng, không giống vàng.
Được nước tiến tới là bản lĩnh vốn có của quan viên, Đinh Hoàng thấy Vân thị chuẩn bị sẵn tiền, vô cùng cao hứng, lại hỏi Vân thị có thể giúp hắn đổi toàn bộ vàng thành tiền không?
Dù sao số tiền này cần tiêu nhanh chóng, mà thị trường chấp nhận Vân tiền cao hơn vàng.
Chuyện này Vân Lang tất nhiên từ chối, Định Hoàng thất vọng lắm, lời trong ý ngoài nói Vân thị giàu mà bất nhân.
Vân Lang đuổi thẳng cổ hắn ra khỏi nhà, sau đó học người ta dâng thư khuyên hoàng đế bỏ Bạch Lộc tệ, mỗi người cấp tiền cho hoàng đế đều làm thế, Vân thị cũng làm theo.
Loại tấu chương này Lưu Triệt không thèm xem, nhưng ngươi không viết thì không phải thần tử tốt, vì ngươi không kịp thời chỉ sai lầm của hoàng đế ...
Đây là chuyện hết sức hoang đường nực cười, nhưng nó quang minh chính đại diễn ra dưới vành mắt Vân Lang.
Ài, cái thời đại man di mà.
Không ai bàn bạc chỗ này ở nơi đông người về sự kiện này, ai nhận được Bạch Lộc tệ là thống khoái dâng tiền lên rồi im miệng, ít nhất nhìn bề ngoài không thấy có chút bất mãn nào.
Nhưng đồng tiền là thứ đi liền với khúc ruột, bảo người ta vui vẻ bỏ cả đống tiền lớn ra mua tấm da dê nát, bất mãn là chắc chắn, Vân Lang không biết Lưu Triệt định xử lý chuyện này ra sao.
Trước đó đa phần mọi người nhận được Bạch Lộc tệ đều trả bằng đồng, bằng bạc, từ khi Vân Lang nộp bốn trăm vạn Vân tiền, người sau đó kêu khổ liên miên, với tỉ lệ hối đoái của Vân tiền và tiền thường, Vân Lang đã kéo giá trị của Bạch Lộc tệ lên gấp năm lần ...
Loại nông dân trồng vải như Công Tôn Ngao thiếu chút nữa tan nhà nát cửa, mà hắn chỉ thu được một tấm Bạch Lộc tệ thôi đấy.
Nghe Tào Tương kể, khi Công Tôn Ngao nộp lên một trăm vạn, Đinh Hoàng không chút khách khí trả về, bây giờ đang vừa hút máu binh sĩ vừa vay tiền để mua Bạch Lộc tệ.
Do Đinh Hoàng chỉ thu Vân tiền, thế là người tới Phú Quý huyện tìm Trác Cơ liên miên bất tuyệt.
“ Ngươi cho rằng không ai biết ý đồ xấu của mình à?”
Cấp Ảm xé một miếng gà quay, uống một ngụm rượu, sau đó lấy trong lòng ra một tấm Bạch Lộc tệ đặt trước mặt Vân Lang:” Mau giúp ta trả tiền tấm da này, nếu không chuyện xấu xa của ngươi sẽ bị truyền khắp thiên hạ.”
Vân Lang chẳng giận, thong thả rót cho ông ta một chén rượu:” Sao Bạch Lộc tệ của ông xấu thế?”
Cấp Ảm thở dài:” Bạch Lộc tệ cho các ngươi là con hươu thần tuấn nhất, cho lão phu là hươu trắng Thượng Lâm Uyển nuôi, tất nhiên kém xa.”
“ Nghe nói Chu Tước đô úy xưa nay tính tình cương liệt, không chịu được chuyện chướng tai gai mắt, vì sao lần này im ắng như thế?”
Cấp Ảm dùng vải lau dầu mỡ trên râu:” Ngươi nghĩ lão phu trên cổ lão phu có mười cái đầu chắc, trực ngôn phạm thượng à, kết cục không tốt. Lão phu sống chưa đủ, còn muốn giữ cái đầu ăn món ngon vài năm nữa.”
Vân Lang cầm lấy Bạch Lộc tệ của ông ta giao cho Hoắc Quang:” Báo đáp ta ra sao đây?”
“ Lão phu nghe quân tử xưa thi ân không cần báo đáp.”
Vân Lang thẳng thừng nói:” Đó là thằng đần, không phải quân tử.”
Cấp Ảm cười phá lên:” Thế đạo này đáng sợ ở chỗ kẻ ngốc quá ít, người thông minh quá nhiều.”
“ Thương thuế đã quá nặng, liên lụy tới dân sinh, quốc gia nên giúp bách tính mở rộng sinh kế, thu thêm tài nguyên chứ không phải là dùng cách giết gà lấy trứng này. Thương cổ đã kéo nhau chạy khỏi Trường An rồi, chuyện này kéo dài, năm sau thương thuế Quan Trung sẽ giảm ít nhất ba thành, tiền càng lúc càng ít, chư công trên triều tính thế nào đây?” Vân Lang nghiêm giọng nói:
Cấp Ảm liên tục lắc đầu:” Lão phu sở dĩ cắn răng chấp nhận hành vi của bệ hạ không phải là phóng túng bệ hạ, mà là bệ hạ thực sự không còn tiền nữa. Đại quân không thể một ngày không lương, nếu không bọn họ tự đi kiếm, binh tai là cái gì, Vân hầu quá rõ. Nặng nhẹ hai đường, lão phu đành phải chọn một.”
“ Bệ hạ gây tổn hại cho huân quý, thương cổ khiến thiên hạ an định, lão phu thấy có thể chấp nhận.”
Vân Lang thở dài:” Luôn phải tính kế lâu dài, nếu không làm bừa thế này tới bao giờ? Không có thương cổ giúp lưu thông hàng hóa, giá cả mọi thứ sẽ tăng vọt, bách tính sẽ gặp họa chứ không chỉ huân quý thương cổ đâu.”
“ Chuyện gấp ngay trước mắt, ai còn nghĩ tới lâu dài nữa, đâu như Vân thị ngươi, người khác đều phá tài, ngươi thì kiếm tiền. Bạch Lộc tệ ơi Bạch Lộc tệ, chỉ ngươi với bệ hạ được lợi.”
Vân Lang thổi phù bọt trà nổi lên:” Đạo thương cổ mà thôi, làm thì cũng làm rồi, mỗ chẳng sợ gì, ta trả tiền giúp ngài không phải vì ta sợ, mà ta biết nhà ngài không kham nỏi khoản tiền này.”
“ Tại vì ngươi làm kín kẽ, lão phu đành mặt dày tới bắt chẹt, ngươi cũng biết nhà lão phu tuyệt đối không thể có trăm vạn Vân tiền.”
Hoắc Quang quay lại, đưa cho Vân Lang một chồng giấy, Vân Lang đẩy qua cho Cấp Ảm:” Dùng ấn rồi, tiên sinh có thể tới hiệu tơ lụa của Vân thị đổi trăm vạn Vân tiền.”
Cấp Ảm nghi hoặc cầm tờ giấy lên, nhìn đi nhìn lại không ra huyền bí trong đó, chỉ nhận ra bốn chữ thập vạn tiền rất to. Trên bốn chữ này có bốn dấu ấn khác nhau, mà không phải chữ.
Tổng cộng mười tờ.
“ Dùng thứ này đổi được tiền sao?”
Vân Lang gật đầu:” Hai năm nữa thôi, ngài dùng thứ giấy này tới Thục cũng nhận được tiền.”
“ Ý ngươi là sau này thương cổ Quan Trung vào Thục không phải là chẳng cần mang tiền, chỉ cho thứ này vào lòng là thu được tiền.”
Vân Lang cười vô cùng vui vẻ, ít nhất y thấy một người thông minh, nhìn một thấy ba.
Tiền trang.
Đó là phát hiện vĩ đại nhất của thương nhân trong hoạt động thương nghiệp.
Thời gian qua Lưu Triệt tiến hành bóc lột vô nhân đạo với thương cổ, trưng thu thuế hàng hóa lại trưng thu thuế tiền tài, không hề có chút quy củ trật tự nào cả, ít hay nhiều là trong ý niệm của hắn.
Ở nước Hán, thuế có quy tắc nhất là thuế nông, thứ này được Lưu Triệt rất coi trọng, mỗi năm tới mùa thu thuế, Tú Y sứ giả tản đi bốn phương, phát hiện quan viên vơ vét là có quyền giết.
Tới giờ nhận thức của Lưu Triệt với nông phu ở tầng cấp đàn áp sinh bạo động, vì thế mà dù gian nan tới mấy, hắn cũng không dám tăng thuế nông.
Còn về thương cổ ...
Không ai coi thương cổ là ngươi, chuyện quan phủ thích làm nhất là bóc lột thương cổ.
Vân Lang lo thuế này kéo dài, nền thương nghiệp mà y tốn công gây dựng ở một dải Trường An này sẽ bị hủy diệt, dưới tình huống này, thương cổ muốn tồn tại, tiền trang lấy tín dụng làm tiêu chuẩn phải xuất hiện.
Chỉ có như thế nền thương nghiệp yếu ớt ở nơi này mới có thể tỏa rễ sâu cắm xuống đất, đối phó với sự bóc lột của Lưu Triệt trong tương lai.